Đùng một tiếng, pháo hoa rực sáng giữa một vùng trời gần Bạch Lộ Châu. Bên trong dòng người đông đúc phía dưới, tiểu Thiền vừa nắm chéo áo Ninh Nghị vừa ngẩng đầu nhìn xem, tình cờ dưới chân thoáng vấp phải cục đá, đầu liền đánh vào lưng Ninh Nghị.
Tuy nói hội trường thi đấu hoa khôi ở Bạch Lộ Châu, nhưng thật ra là tại một khu dịch trạm gần kề đoạn giữa Giang Ninh và Bạch Lộ Châu. Nơi này dòng sông dựa thế núi, không gian rộng lớn, hội trường tổ chức các sự kiện đã sớm được vây kín. Trên mặt sông cạnh bên thuyền tầng thuyền hoa đậu nối thành một dải. Đám đông theo xe hoa lũ lượt kéo đến tụ tập bên ngoài hội trường, các loại quà bánh, ca hát tạp kỹ bắt đầu triển khai trên bãi cỏ, ánh lửa bập bùng trông vô cùng náo nhiệt.
Muốn vào hội trường xem biểu diễn thực ra cũng rất đơn giản, chỉ tốn một đóa hoa. Sau khi tiến vào thấy yêu thích cô nương nào thì tặng cho người ấy, mỗi đóa hoa tương ứng với một lượng bạc tức một ngàn văn tiền. Dù cho Giang Ninh trong thời Vũ triều này là một vùng giàu có đông đúc, nhưng đối với người bình thường đây vẫn là một khoản tiền xa xỉ. Lần này nhân số đến đây khoảng gần một vạn, nhưng chỉ tầm ba ngàn người có thể đi vào, còn lại phần lớn là ở bên ngoài hội trường vui chơi chờ đợi cuộc thi kết thúc hoặc là đi thẳng về nhà ngủ.
Theo cách nhìn của Ninh Nghị giải thích thì đây là sự chênh lệch giàu nghèo khá lớn trong xã hội, thậm chí so với ngàn năm sau còn lớn hơn. Thế nhưng dù cho có phàn nàn bất mãn, nhưng quá nhiều chuyện dường như đã trở thành thói quen trong tư tưởng của dân chúng, dần dần những chuyện như vậy là lẽ đương nhiên.
Bãi cỏ ven sông náo nhiệt tưng bừng, mọi người cùng nhau hóng gió nghỉ ngơi, vì mấy chục văn hay một trăm văn đối với họ là quá xa xỉ, không có tiền nên chỉ đơn thuần đến xem biểu diễn tạp kỹ thôi. Ngồi nghe tiếng hát trong hội trường vọng ra, tới khi nghe xướng tên cô nương nào đạt được hoa khôi cũng cảm thấy vui mừng.
Ba ngàn người đi vào hơn phân nửa không phải là kẻ có tiền, một phần là các tài tử muốn chung hưởng một chút phong nhã, rồi thêm vài nhân sĩ trí thức. Cũng có rất nhiều người cắn răng bỏ tiền vì không muốn bỏ lỡ sự kiện, vậy nên tính ra người thật sự có tiền cao lắm cũng chỉ khoảng vài trăm người, nhưng chính bọn họ là người đóng góp tới chín phần thu nhập cho hội thi. Có những lúc theo hoa hơn mấy chục, mấy trăm cho tới một ngàn lượng, thậm chí nhiều khi còn lên tới hàng vạn, mỗi lần như vậy lại được dịp cho mọi người xon xao bàn tán một trận. Thế mà nghe nói ở Đông Kinh và Dương Châu, cứ đến mỗi đợt thi đấu hoa khôi đều rầm rộ như chưa từng có, dường như còn muốn vượt qua cả Giang Ninh.
Sau khi xe hoa đi vào, bên cửa ra vào bắt đầu bán vé làm đám đông rộn ràng tranh nhau. Ninh Nghị và tiểu Thiền đi qua bên cạnh bãi cỏ tìm một quán nhỏ yên ắng ăn chén đậu hoa, theo dõi màn náo nhiệt phía bên kia. Trong đám đông chen chúc thỉnh thoảng vang lên tiếng chào hỏi nhau, lâu lâu có người lén lút đi vào bị đẩy ngược trở ra, hai bên chửi nhau om sòm. Đoán rằng muốn vào cửa cần khoảng một lúc nữa, tiểu Thiền ngồi bên bàn gọi đậu hũ nhưng chưa vội ăn, lấy từ trong ngực ra ít mơ mứt bỏ vào chén trang trí cho đẹp. Ninh Nghị thấy thế không biết nói sao luôn.
– Ăn kiểu gì vậy?
– Đẹp mà.
Tiểu Thiền nói xong xúc một muỗng đậu hũ kèm với quả mơ cho vào miệng, ngậm lấy chậm rãi nhấm nháp hồi lâu, có chút ngất ngây. Ninh Nghị thấy nàng ăn một muỗng đậu hũ lâu như vậy thì cảm thấy khâm phục, vô tình nhớ đến ngày xưa, dường như mình cũng từng có cảnh thè lưỡi liếm một cục kẹo mút cả tiếng đồng hồ, giờ nhìn biểu lộ của tiểu Thiền không khỏi cảm thấy tức cười, buông thìa xuống nhàn nhã nhìn ngắm xung quanh trong khi chờ đợi.
Đối với gã, phần lớn những khi thong dong nhàn nhã như vậy chính là lúc tập tính nhẫn nại, vì từ ngày tới Vũ triều luôn phải gặp những tình huống như thế. Hơn nữa tính kiên nhẫn đã trở thành như một thói quen, dù cho núi Thái Sơn có sụp đổ ngay trước mắt thì gã vẫn trấn định được. thế nhưng trong đám người ồn ào huyên náo này, gã và tiểu Thiền ngồi đây đúng thật là nhàn nhã. Chốc lát sau, tiểu Thiền bỗng chỉ đám người bên kia:
– Ý, cô gia, mấy người Văn Định Văn Phương thiếu gia kìa.
Bên trong đám đông kia quả chính là nhóm Tô Văn Định và Tô Văn Phương, đồng hành cùng bọn hắn là mấy vị bằng hữu Ninh Nghĩ đã từng nghe qua, nhìn chung cũng có chút tài danh. Bên này trông qua bên kia nhìn lại, bọn họ trông thấy Ninh Nghị và tiểu Thiền bỗng trở nên lúng túng.
Những người này ngày thường không khi nào bắt chuyện với Ninh Nghị, chỉ thỉnh thoảng mới chào hỏi vài câu. Gần đây bọn họ lừa gạt Tô Đàn Nhi lấy tiền ngay trước mặt gã, bày ra đủ loại lý do làm ăn vân vân, Mỗi lần như vậy Tô Đàn Nhi lại phải nói chuyện một hồi, đưa ra vài lời khuyên và bí quyết liên quan đến công việc buôn bán. Vậy nên dù cho trong lòng bọn hắn phần nào hiểu rằng tỷ tỷ biết rõ việc mình làm, nhưng lúc này gặp Ninh Nghị chung quy cũng có chút khó xử.
Đối với đám người Tô Văn Định và Tô Văn Phương, một mặt Ninh Nghị là người ở rể, mặt khác việc gã thực sự có tài đã truyền lan trong nhà họ Tô nên không ai dám khinh thường. Dù vậy, nếu không tính tới mấy việc này bọn hắn cũng nên cấp cho Tô Đàn Nhi ít mặt mũi, thành ra giờ phút này bỗng nhiên lưỡng lự, cân nhắc không biết có nên tới chào hỏi hay không. Ninh Nghị hướng sang phía bọn hắn gật đầu cười, coi như giải quyết giúp phiền não vậy.
Sau đó gã nhìn thấy nghi trượng(1) của Khang Hiền. Cửa vào bên đó rốt cuộc đã thông thoáng hơn, dòng người giảm bớt, tiểu Thiền mãi cũng ăn xong chén đậu hũ rồi liền cùng Ninh Nghị đi qua. Sau đó gã tình cờ gặp Lý Tần và hai vị tài tử đồng hành, đôi bên giới thiệu lẫn nhau, tiểu Thiền cũng nhu thuận hành lễ với bọn họ, sau đó mọi người cùng nhau đi vào.
Hội trường ngày hôm nay thật sự rất lớn, vì dù sao cũng có hơn trăm vị cô nương hiến nghệ, nếu cứ thay phiên nhau lên đài muốn diễn xong chắc phải tới tận sáng mai.
Khách tới tham dự sau khi đi qua khỏi cửa vào sẽ trông thấy một trạm dịch được tân trang đổi mới hoàn toàn, các loại kiến trúc tửu lâu san sát. Trong này cũng bố trí các nơi ăn uống, nghỉ ngơi. Những chỗ chân núi, bãi sông, sân khấu hình tròn đều được thiết kế đặc biệt, giống như cái công viên thu nhỏ vậy.
Sân khấu được thiết kế ở năm chỗ, nhà thủy tạ trên thuyền tầng, sàn múa chỗ trà lâu, tiểu lâu nơi khúc ngoặt sông, nhà dựa vào chân núi, trung tâm là sân khấu hình tròn dành cho việc ca xướng. Việc các cô nương sẽ biểu diễn ở đâu vào lúc nào đều được an bài cụ thể, thông thường là bốc thăm lấy số thứ tự nhưng sẽ được điều chỉnh đôi chút, ví dụ như thời gian biểu diễn của tứ đại hành thủ hoặc là một số cô nương tương đối nổi bật đã được công nhận đều được chỉnh lệch nhau, cố gắng tránh việc xuất hiện cùng một lúc tại các nơi khác nhau đưa người xem vào thế không biết nên xem ai bỏ ai.
Các nơi lâu thuyền, thuyền hoa hiển nhiên là chỗ nghỉ ngơi của các cô nương, trong phạm vi sân bãi cũng có nhiều căn lều to nhỏ tương ứng với khu vực của từng cái thanh lâu, chỉ khi nào được mời mới có thể tiến vào gặp mặt người biểu diễn. Vòng quanh các tửu lâu là những lời văn lời thơ tranh nhau treo lên để trợ uy tạo thế cho các cô nương. Còn muốn tặng hoa lên trên đài cũng không phải là cứ ném bừa lên mà sẽ có chỗ ký gởi ở bên cạnh.
– Lần này được Cố huynh ưu ái, trong tứ đại hành thủ Miễu Miễu cô nương chắc chắn sẽ vượt lên không thể nghi ngờ. Lần trước Cố huynh vì nàng ấy mà viết ra một bài thật sâu sắc, tựa như một món ăn vừa quý vừa lạ, sau khi đọc xong dư vị còn kéo đến mấy ngày sau. Tài thơ của huynh thật khiến mọi người khâm phục. Nào, xin kính huynh một chén.
Trời đã vào đêm, pháo hoa ngừng nổ, từng tiết mục biểu diễn trên vũ đài đã thực sự bắt đầu. Đám đông trong bãi dần tán về hướng sân khấu hợp ý mình. Lúc này ở trên Văn Mặc Lâu cạnh đó, Cố Yến Trinh đang cùng mấy người bạn nghỉ ngơi ngồi chơi. Nhóm người này do Cố Yến Trinh đứng đầu, chủ yếu là yêu thích một vị cô nương tên là Lạc Miễu Miễu. Nàng tuy xuất đạo chưa lâu nhưng tiếng tăm không nhỏ, có rất nhiều người ủng hộ. Trận tỷ thí lần này muốn vào một trong mười sáu vị trí đầu hẳn không cần lo, bởi vì nàng là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí tứ đại hành thủ. Vậy nên mấy ngày trước Cố Yến Trinh mới làm mấy bài thơ để giúp nàng tạo thanh thế.
Lúc này mọi người đang tâng bốc thổi phồng lẫn nhau. Chốc lát sau, một cô gái xinh đẹp đi qua chào hỏi, lúc nãy Cố Yến Trinh từng viết thơ giúp nàng nên bây giờ biểu diễn xong nàng liền tới chúc rượu cảm tạ. Dễ nhận thấy nàng có chút ý tứ với Cố Yến Trinh, nhưng biết hôm nay đối phương theo đuổi Lạc Miễu Miễu, sau một lúc thấy không còn hy vọng đành viện lý do có việc cần làm, cáo từ rời đi.
Trên Văn Mặc Lâu, chốc chốc lại có vài vị ma ma của mấy cô nương đon đả tới đáp tạ nên cũng khá náo nhiệt, đợt cao trào thứ nhất qua đi, hảo bằng hữu Thâm Mạc cầm rượu đi qua:
– Thật làm người ta phải hâm mộ, Yến Trinh ở đầu này luôn được các giai nhân ưu ái.
Cố Yến Trinh cười rộ lên:
– Giai nhân ưu ái thật sao. Ta coi trọng người ta, thế nhưng người ta chưa từng quan tâm lại ta.
Mấy người xung quanh tưởng hắn nói đến Lạc Miễu Miễu, cảm thấy thú vị nên bắt đầu hỏi dồn… Cố Yến Trinh cũng rất thoải mái kể chuyện mấy ngày trước theo đuổi một người con gái, mong muốn nạp nàng làm thiếp, đang vui vẻ bình thường thì bị nàng cho một bạt tai.
Nói đến chuyện này hắn hơi không được tự nhiên. Người ngoài nhao nhao khâm phục khen hắn cầm được buông được, nhưng Thâm Mạc lại hiểu tính hắn, sau một lát cười nói:
– Trong lòng huynh không nghĩ thế.
– Không như thế thì còn biết làm sao?
Cố Yến Trinh hờ hững chạm cốc với y, ực một cái cạn hết.
– Vậy đến cùng người Nhiếp Cô nương kia thích là người đến từ phương nào, huynh biết không?
– Nhìn chung là không dò ra.
– Nói không chừng Nhiếp cô nương thực sự có tâm tính đạm bạc, không muốn lập gia đình chăng?
– Làm gì có chuyện đó?
Cố Yên Trinh khẽ cau mày hạ giọng, ngữ khí thay đổi.
– Thời điểm làm trứng muối kia, sau lưng nàng nhất định có người thao túng… Đáng tiếc ngày đó ta truy hỏi Đức Tân nhưng hắn lại bao che cho người đó, không lộ ra điểm gì. Hừ, ta cũng muốn biết người này là thần thánh phương nào, nếu thực sự là kinh tài tuyệt diễm thì Cố Yên Trinh ta đây tự nhiên sẽ tâm phục khẩu phục…
– Những người khác cũng không biết luôn à?
– Bọn họ cũng biết, chỉ là người đó với bằng hữu đùa vui đánh cược nên thông qua Đức Tân nhờ người giúp một tay, lại còn yêu cầu không được dùng danh tiếng hỗ trợ, chắc người này cũng là một tài tử có tiếng… Ài, với tính của Nhiếp Vân Trúc, dĩ nhiên yêu thích chính là loại nhân vật này. Ngày đó tỳ nữ Hồ Đào của nàng đã từng bóng gió việc ta theo đuổi nàng, mơ hồ hé lộ việc tiểu thư nhà nàng hình như đã có người ngưỡng mỗ trong lòng nhưng hiện tại mối quan hệ vẫn chưa tiến triển nhiều, hơn nữa đối phương thực sự không thích hợp. Về sau xảy ra chuyện kia, nàng thấy rõ ta và tiểu thư của nàng không còn hi vọng nên dĩ nhiên là che dấu không lộ ra thân phận của đối phương…
Cố Yến Trinh lắc đầu.
– Theo như ta nghĩ, sợ là Vân Trúc thích một lão già bảy tám chục tuổi có chút danh tiếng, vì ái mộ kiến thức và tài hoa của người đó nên bị hắn mê hoặc… Vân Trúc không phải là loại người thích nịnh bợ, với tâm tính đạm bạc của nàng thì chưa hẳn đã không có khả năng này.
Đất Giang Ninh danh nhân đông đảo, nếu như Nhiếp Vân Trúc thích một lão đầu có tiếng tăm thì dù Cố Yên Trinh hắn vừa có tiền vừa có quyền cũng không có biện pháp. Những lão đầu này giao thiệp rộng rãi, nếu như thực sự thừa nhận Nhiếp Vân Trúc thì đó không phải là chuyện một tài tử trẻ tuổi như hắn có thể đối phó.
Lúc hai người đang bàn luận bỗng mơ hồ có âm thanh huyên náo từ tửu lâu kia truyền đến, giống như có việc gì phát sinh.
Từ bên này nhìn sang thấy có hai nhóm tài tử như đang cười nhạo, một cô nương lên lầu đáp tạ lúc này tỏ vẻ rất bối rối, muốn đứng ra giữa khuyên bảo mà chẳng ích gì. Trong đó có một người thanh niên bị giễu cợt mặt đỏ đến tận mang tai, lúng ta lúng túng.
Sau đó bên cạnh hắn cũng có người cười đi tới, tay cầm một trang giấy nói rõ ngọn nguồn:
– Ha ha, cô nương kia chính là Đường Tĩnh của Tiểu Diệp lâu, sau màn ca múa được mọi người ủng hộ cũng không tệ. Vị công tử bên đó tặng cả trăm đóa hoa tươi nên nàng liền tới đáp tạ, sau đó hắn làm một bài thơ, ngược lại là quá tệ. Ha ha, mọi người lại mà xem thơ cái kiểu gì đây này.
Xung quanh Cố Yến Trinh toàn là tài tử nổi danh, học thức người bình thường vốn không thể so sánh, lúc này xem xong bài thơ vừa đưa tới kia liền cười ầm lên. Đây vốn chưa hẳn là thơ mà chỉ mới ở mức ứng vần bằng trắc mà thôi, dấu vết thô kệch rất sâu đậm đến thiếu chút nữa là thành vè. Người này làm ra thứ này mà cũng dám xưng là tài tử, Cố Yến Trinh thấy vậy cười:
– Thơ từ cỡ này… sợ rằng người này xuất thân từ nhà buôn quá.
Thật ra thời đại này, việc làm thơ kém mà học đòi văn vẻ có rất nhiều người, chỉ là có lúc có chỗ nhất định, một số thương nhân đôi lúc cũng làm ít bài vè rồi tự mình tâng bốc một phen. Nhưng ở đây ngươi không tự biết mình biết người, làm loạn trong chỗ toàn những lão quái có tiếng tăm thì không bị cười chê mới lạ. Lúc này người đó bị giễu cợt quá mức, một người bên cạnh Cố Yến Trinh cũng cười nói:
– Yến Trinh quả là có tuệ nhãn, người này xuất thân từ một nhà buôn vải, tên gọi Tô Văn Định, tài học vốn không có, đối phương sợ rằng có thù cũ với hắn nên lúc này liền làm hắn không cách nào xuống đài được.
– Ài Văn Định, gay go rồi đây.
Cố Yến Trinh lắc đầu, cười xem cuộc vui.
– Không cần quan tâm, do bọn hắn cả thôi.
Người bị giễu cợt bên kia đúng là bọn Tô Văn Phương Tô Văn Định. Hôm nay Tô Văn Phương yêu thích cô nương Đường Tĩnh kia nên tích góp tiền ủng hộ, đáng tiếc tài văn chương xác thực không đủ nên lúc này bị người ta chê cười không dứt ra được. Thế nhưng bên phe hắn cũng có người có tài học, giờ phút này bước ra nói:
– Vậy các người có thể viết ra thơ hay lắm sao?
Bên kia cười:
– Có lẽ là hay hơn thơ nhà người.
Song phương lập tức bắt đầu so thơ đấu từ, nhưng chỉ sau hai bài bên Tô Văn Phương bắt đầu yếu thế. Bên kia có một tay thơ thượng hạng, chỉ phút chốc đã họa ra một bài ca ngợi cô nương Đường Tĩnh nên liền lấy thế áp đảo. Tuy Đường Tĩnh có kỹ năng trong nghề, nhưng ngày thường tiếng tăm không lớn nên đối với những chuyện tranh phong thế này nhất thời xử lý không tốt. Tiếp đến lại có người tới cười bảo bọn Tô Văn Phương nhờ mấy người Cố Yến Trinh đánh giá, sau đó chỉ về hướng bên kia.
Mặc dù Cố Yến Trinh không muốn tham dự việc này, nhưng mấy người còn lại vẫn muốn đánh giá một phen, âu cũng là chuyện bình thường, vậy nên hắn chỉ đứng bên cạnh xem cuộc vui. Bọn Tô Văn Định Tô Văn Phương càng lúc càng lúng túng, đối phương triệt để dùng thơ từ truy cầu Đường Tĩnh, trong khi bọn hắn hết lần này tới lần khác tự xưng là tài tử nhưng lại không có biện pháp đáp trả.
Bên kia cười nói:
– Tài thơ của Quý Vấn huynh, bọn ngươi há có thể với tới. Lúc tham dự hội thơ Chỉ Thủy, hội thơ Lệ Xuyên mọi người cũng phải nể đấy. Vừa rồi thà bọn ngươi không đòi so thơ thì thôi, chứ trình thơ cỡ này cũng dám bêu xấu, chắc ta phải dạy ngươi làm thơ lại quá.
Nói xong liền viết xuống một bài rất là quy củ, sau đó lại có người viết thêm bài nữa, nhất thời làm cho quần chúng sôi sục hẳn lên. Tài thơ người tên Trần Quý Vấn kia quả không ngoa, Cố Yến Trinh cũng đã từng nghe qua. Hắn vừa nhìn náo nhiệt bên kia vừa suy đoán xem có đánh nhau không, vì cãi lộn đánh nhau ở đây sẽ bị đuổi ra. Sau đó đưa mắt nhìn xuống dưới lầu.
Một người quen thuộc đang hướng về tiểu lâu bên này đi qua.
Đó chính là Lý Tần Lý Đức Tân, trước đây hai người vốn rất thân thiết, nhưng sau khi ăn một cái tát của Nhiếp Vân Trúc, hắn đi tìm đối phương hỏi tin tức của người đứng sau nàng. Tuy chỉ hỏi sơ qua nhưng Lý Tần không muốn nói ra thân phận đối phương, thậm chí còn đáp lại:
(1) Đội tùy tùng, bảo vệ mang vũ khí khi cử hành đại lễ của quốc gia hoặc đón tiếp khách nước ngoài. Cũng chỉ băng cờ, biểu ngữ, mô hình ngày nay.