Truyện Ở Rể (Chuế Tế) - Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu (full) : quyển 3 chương 240: đường về nhà (6)

Trang chủ
Ngôn Tình
Ở Rể (Chuế Tế) - Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu (full)
Quyển 3 Chương 240: Đường về nhà (6)
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày mười một tháng bảy năm Cảnh Hàn thứ chín, nơi giao giới giữa Hồ Châu và Hàng Châu, qua buổi trưa, trên bầu trời tràn ngập mây đen bao
phủ toàn bộ, dông tố tụ tập. Trong doanh địa, mấy ngàn tàn binh Võ Đức
Doanh bắt đầu tụ tập trên bãi đất trống.

Trong mọi người tràn ngập bầu không khí bất an, bên phía chủ doanh, hiện giờ các tướng lĩnh, thân sĩ có địa vị cao trong đội ngũ bỏ trốn đang tranh cãi kịch liệt,
cũng có người tính cách tương đối dữ dằn, nhìn như có vẻ muốn động thủ,
nhưng sau đó lại bị người chung quanh ngăn lại.

Không riêng
gì nơi này, đội quân của Lục Sao phát hiện được phương hướng đội ngũ bỏ
chạy tránh né, lúc này tin tức cũng đã dần dần lan tỏa trong đội quân.
Trong đám bình dân cũng có người nghe thấy, nhưng trong lúc nhất thời
rối loạn vẫn chưa nổi lên, bởi vì nếu sự việc là thật, mọi người hiện
tại thậm chí cũng không dám lỗ mãng làm bất kỳ quyết định nào, trời sắp
mưa sẽ làm nước sông dâng lên, đi tiếp về phía trước chính là chui đầu
vào lưới, cũng không ai biết nên trốn đi nơi nào.

Có người
chưa xác nhận được sự việc có thật hay không, có người tìm người mình
quen biết để hỏi đối sách. Bên phía chủ doanh, đủ loại người, đủ các ánh mắt đang đặt lên người đầu lĩnh. Thang Tu Huyền, Tiền Hải Bình, Trần
Hưng Đô và cả thư sinh Ninh Lập Hằng đang ốm yếu kia, thậm chí cả những
người có tài danh, có quan danh ở Hàng Châu đều bị mọi người chăm chú
nhìn vào.

Ninh Nghị thỉnh thoảng sẽ đơn giản theo sát một số
người nói chuyện, mà nói chuyện nhiều nhất đại khái là bên phía Thang Tu Huyền, đó là gia chủ của một trong Tứ gia, vị lão nhân này trong mắt
mọi người vẫn luôn có địa vị cao nhất, có nhiều quan hệ nhất. Triều Vũ
trọng văn khinh võ nhiều năm, dù là Trần Hưng, hay bất kế là thân sĩ nào lúc này cũng không có cách nào. Thang Tu Huyền nói chuyện với Ninh Nghị một lúc lâu, sau cùng cau mày nhìn Ninh Nghị thật sâu, gật đầu.

– Lúc ở Hàng Châu, Hi Văn Công rất coi trọng ngươi, chuyện cho tới bây
giờ, cũng chỉ đành phải nghe theo ngươi thôi. Đi thôi, bảo trọng sức
khỏe.

Sau khi nói xong, một gã quan tướng đang phẫn nộ xông
tới phía Ninh Nghị, sau đó lại bị mọi người tách ra, Thang Tu Huyền nhìn thoáng qua, lắc đầu, chống gậy xoay người bỏ đi, tướng lĩnh hùng hùng
hổ hổ kia bị mọi người kéo tách ra một khoảng cách, Ninh Nghị không nhìn gã, để Tô Đàn Nhi đỡ lấy đi sang chỗ khác, tuy rằng vô cùng mệt rồi,
nhưng vẫn còn một số việc phải làm.

Trong thời gian như vậy,
Diêu Nghĩa dẫn dắt đội quân đang một khắc không ngừng từ phía nam tiến
dần về phía bọn họ, nơi phía bắc, Hắc Linh Vệ cũng chuyển hướng, đang
nhanh chóng tới bên này. Dưới bầu trời, mặt đông bắc của chiến trường
rộng lớn này, phương hướng cách đường sông, thiếu nữ tên là Lưu Thiến
Thiến, tên mụ là Lưu Tây Qua đang dẫn dắt Bá Đao Doanh đi qua Thạch Kiều đánh bọc mặt bắc, nàng không hề nóng vội, chỉ đợi đám người Lục Sao tới cùng đánh đội ngũ chạy trốn kia ở mặt bắc, sau đó đi đón quân sư của
nàng.

Ninh Nghị cố chịu cơn choáng váng ở đầu, đi về bãi đất
trống đang tụ tập binh lính Võ Đức Doanh, từ xa đã vọng tới nhưng tiếng
ồn ào, mơ hồ trong đó có tiếng nói của Trần Hưng Đô, đem toàn bộ tình
huống gặp phải từ đầu đến cuối nói lại cho binh lính nghe.

Đó là một mặt cỏ rộng, lúc này nhìn như một sàn đấu võ nho nhỏ, phía trước có một cái bàn đơn giản. Gió không lớn, khi Ninh Nghị từ mặt chếch đi lên, một nửa mọi người đều đang nhìn về phía hắn. Tô Đàn Nhi không cùng lên
theo, chỗ như thế, không thích hợp nàng đi cùng. Trên đài không chỉ có
Trần Hưng Đô, Tiền Hải Bình mà còn có một số thân sĩ, quan viên Hàng
Châu, lúc này nhìn Ninh Nghị có chút yếu ớt, cả đám ít nhiều cũng có
người có chút oán khí, nhưng không biểu hiện ra ngoài, có người theo dõi hắn, có người ngoảnh đi chỗ khác.

Trên bàn lớn kia, lúc này có đặt một khối tấm vải đơn giản, biểu hiện vị trí của mọi người cùng với năm đội ngũ quân địch.

– Các vị huynh đệ, chúng ta đã không còn đường lui rồi, người ta muốn
giết chết chúng ta! Chúng ta chỉ có thể tiến lên phía trước, chúng ta có ba nghìn người, bọn họ chỉ có một ngàn, hơn nữa đều đã tự phân tán,
không kịp cứu viện…Hiện giờ bọn họ khinh địch, chúng ta mới có cơ hội
như vậy, nếu để bọn họ tỉnh táo lại, chúng ta sẽ không có cơ hội nào
nữa…Mấy ngày nay, chúng ta đã hao hết khí lực mới bứt được khoảng cách với bọn họ, đường, có thể người khác chỉ hướng, nhưng mệnh, thì bản
thân phải tự tránh! Người nào còn có tâm huyết, hãy cầm lấy đao, mở một
đường máu…

Bản thân Trần Hưng Đô cũng có võ nghệ, lúc này
tiếng nói rất lớn, toàn sân đều nghe thấy, nhưng không phải là y mồm
miệng linh hoạt, đây vốn là lời của Ninh Nghị. Đợi khi y nói xong, Ninh
Nghị đi qua, cầm một cuốn sách lớn giao cho Thang Tu Huyền, sau đó đến
chỗ Trần Hưng Đô:

– Ta không còn sức lực gì rồi, Trần tướng quân có thể giúp ta truyền lớn không?

Trần Hưng Đô gật gật đầu. Ninh Nghị quế mắt nhìn hơn ba nghìn người đứng đông nghịt ở bãi cỏ, hắng giọng, thong thả nói:

– Trên đường đi vòng lại, vùi lập vào chỗ chết, là

Ninh Nghị ta cố ý thiết lập tính kế, các ngươi đều bị ta tính kế. Nhưng ngoại trừ tìm đường sống trong cõi chết ra, chúng ta không còn con
đường thứ hai để đi.

Trần Hưng Đô đầu tiên là ngẩn người, sau đó lại lớn tiếng trần thuật lời của Ninh Nghị ra ngoài, lập tức trong
quân lại vang lên những tiếng ồn ào, Ninh Nghị chờ một lát.

– Trước không đường đi, sau có truy binh, đội ngũ gần vạn người, có che
giấu dấu vết cũng không tiến lên được, ở mảnh đất thuộc Hàng Châu này,
bất kể đi như nào, thì trong khoảnh khắc sau chúng ta cũng chỉ có con
đường chết. Trước mặt chúng ta có gần sáu ngàn kẻ thù, nhưng một trận
chiến Hàng Châu, đội ngũ Phương Lạp đã bắt đầu khinh địch, ngày hôm qua
lúc vòng lại ở Thạch Tân, chúng ta đã đơn giản lừa gạt bọn họ như vậy,
chính là chứng cứ rõ ràng. Phần thắng duy nhất mà chúng ta có, chính
là…là Võ Đức Doanh của chúng ta, là tinh nhuệ trong quân.

Ninh Nghị nhìn nhìn bọn họ, nhưng thật ra nói lời hay như vậy, cũng không có hiệu quả gì.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Ở Rể (Chuế Tế) - Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu (full)

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Ngôn Tình    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu.
Bạn có thể đọc truyện Ở Rể (Chuế Tế) - Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu (full) Quyển 3 Chương 240: Đường về nhà (6) được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Ở Rể (Chuế Tế) - Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu (full) sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close