Thuyền vững vàng lướt trên mặt nước, trời trong xanh nắng ấm áp, sau khi qua hồ Hồng Trạch thì men theo Biện Thủy lên phía bắc.
Là đoạn sông đào nối Tế Thủy thời Tùy Đường, nhưng ở hậu thế thì nó đã không còn nữa, nhưng nó vẫn là một trong những kênh đào quan trọng nhất nối tiếp nam bắc. Lúc này tuy đang là mùa nước lên, nhưng nước trong kênh đào lại không chảy xiết, thi thoảng lại có mấy chiếc thuyền đánh cá, thuyền buôn lướt qua tầm mắt.
Trong khoang thuyền, mấy đôi mắt đảo tới đảo lui, lại có cái cảm giác cổ quái như mắt to trừng mắt nhỏ. Khoang thuyền này cũng không nhỏ, nhưng với đội hình ba nữ một nam ngồi trong đây như thế này đúng là có vẻ khá kỳ lạ. Theo lời Ninh Nghị thì ban ngày mọi người tập trung lại một chỗ, thuận tiện “làm việc”, vì tối hôm qua đã biết rồi nên Vân Trúc tất nhiên là không nói gì, chẳng qua là khi Ninh Nghị giới thiệu Tiểu Thiền và các nàng với nhau, vẻ mặt Tiểu Thiền với Cẩm Nhi y hệt như là giật mình kinh hãi. Lúc trước các nàng đã ngầm móc nối với nhau, nên hiện tại chẳng biết phải chào hỏi thế nào cho tự nhiên. Khi Ninh Nghị tới bên thư trác cạnh cửa sổ viết này nọ, Tiểu Thiền và Cẩm Nhi ngơ ngác ngồi một bên, nhìn cảnh này mà chỉ có thể dùng ánh mắt để trao đổi.
Ninh Nghị nói mấy lời linh tinh rằng mọi người có thể gặp gỡ như vậy thật sự là hữu duyên, đương nhiên là không ai tin. Nhưng hiện giờ tin hay không không phải chủ đề để thảo luận, theo sự hiểu biết của các nàng với Ninh Nghị, vốn cho rằng chuyện này hắn sẽ không vạch trần khi vẫn giấu diếm được hai bên, Cẩm Nhi thậm chí biết Tiểu Thiền chưa chắc đã có ý muốn dọa cho hắn nhảy dựng lên, hiện giờ thật không biết hắn đang nghĩ cái gì nữa.
Về phần Vân Trúc thì nàng ngồi một bên tay cầm quyển sách, ngay từ đầu hiển nhiên là cũng không nhìn được, ánh mắt xoay chuyển, muốn cười lại không dám cười. Ninh Nghị vùi đầu viết vài thứ, ngẩng đầu lên nhìn các nàng, sau đó chống hai tay lên mặt bàn, nâng cằm hỏi:
– Sao vậy?
Cho dù tâm tính có trưởng thành thế nào, bốn người trong căn phòng này chung quy tuổi cũng chỉ trên dưới hai mươi, vẫn là thời thanh xuân hoạt bát cả. Vẻ mặt Ninh Nghị thú vị, Cẩm Nhi đột nhiên đứng lên:
– Ta đi pha trà.
Nói xong, nàng xoay người đi ra ngoài, Tiểu Thiền cũng vội giơ tay: Thiếp … thiếp đi hỗ trợ … Hai người hốt ha hốt hoảng đi ra ngoài. Ninh Nghị gãi gãi tai, quay sang nhìn Vân Trúc thì thấy nàng đang ngó lại đây từ phía sau cuốn sách, chạm phải ánh mắt hắn thì vội vàng cúi xuống. Chỉ một lát sau, lại thấy nàng dứt khoát buông sách ra:
– Muội … muội cũng ra giúp …
– Pha một ly trà có cần đến ba người không? Ninh Nghị cười. Vân Trúc cúi đầu, sau đó liếc hắn một cái:
– Muội đi nhà xí … Nếu là trước khi có quan hệ với Ninh Nghị, có lẽ nàng sẽ chẳng nói những lời như vậy, lúc này sắc mặt nàng hơi đỏ lên, mân môi rảo bước ra ngoài, lại đóng cửa lại. Ninh Nghị thấy vậy, chỉ biết lắc đầu bật cười.
Trên hành lang ngoài khoang thuyền, Cẩm Nhi và Tiểu Thiền đúng là đang bàn bạc với nhau. Cẩm Nhi sờ cằm ra vẻ trầm tư:
– Cổ quái …
Tiểu Thiền nắm tay lại, hơi khó xử:
– Làm sao bây giờ, chẳng lẽ cô gia biết rồi …
– Biết cái gì? Cẩm Nhi trừng nàng một cái:
– Sao biết được chứ.
– Cô gia lợi hại lắm.
– Có thể lợi hại được mấy, hắn cũng chẳng phải thần tiên gì.
Cẩm Nhi mím môi, lại quay đầu nhìn Tiểu Thiền:
– Mà nha … Giờ cô là người của hắn rồi, sao phải sợ hắn chứ.
– Ta … ta không có sợ … sợ tướng công đâu, ta chỉ không muốn chàng tức giận thôi.
– Hắn tức với cô bao giờ chưa?
– Chưa, nhưng ta vẫn không muốn làm tướng công tức giận … Làm nha hoàn là phải biết tự giác …
– Cô có còn là nha hoàn nữa đâu!
– Cũng giống nhau mà, như vậy tướng công mới thích …
– Tức chết ta mất!
Cẩm Nhi trừng nàng một cái:
– Cô là người của hắn, phải ra sức lả lơi kiểu hồ li tinh mê cho hắn cái gì cũng phải nghe theo cô chứ. Hôm qua ta nói với cô rồi, ta còn dạy cô nữa cơ, cô phải …
Mấy ngày này nàng đại để là dạy cho Tiểu Thiền mấy thứ cổ quái gì đó, Tiểu Thiền nhưng lại đỏ mặt nhìn nàng. Thấy nàng trẻ con khó dạy như vậy, Cẩm Nhi cũng nhụt chí, đến khi Vân Trúc từ bên kia tới đây, nàng mới nhíu mày hỏi:
– Vân Trúc tỷ, hắn như thế là sao?
– Tỷ cũng không biết nữa.
Vân Trúc cũng cảm thấy kỳ quái.
– Sao hắn lại như vậy nhỉ! Vân Trúc tỷ … Còn Tiểu Thiền nữa … Sao hắn có thể để hai người gặp nhau đâu, loạn quá đi thôi …
Các nàng vốn cũng không muốn làm cái chuyện linh ta linh tinh gì, cùng lắm là cảm thấy Ninh Nghị sẽ không đến mức để các nàng gặp mặt. Lúc trước chỉ là đột nhiên muốn trêu chọc, muốn xem trò cười thôi, đợi đến ngày nào đó thực sự gặp gỡ rồi, xem Ninh Nghị sẽ quẫn bách mà giải thích chuyện này như thế nào. Người đưa ra ý tưởng này, đương nhiên chính là Cẩm Nhi, cô nàng thích hành hạ làm bậy kia.
Cái chuyện mà nghìn năm sau có khi phía nam giới chẳng hề để ý, hiện tại lại thực sự chẳng phải đại sự gì, đặc biệt là sau khi Tô gia trải qua trận đại đồ sát, bao nhiêu chuyện mà hai phía trải qua cũng không thể thay đổi nhận thức được. Tới lúc này ngược lại đã khiến các nàng phải khó xử.