Truyện Onna Doushi to ka Arienai deshou to Iiharu Onna no ko wo, Hyakunichi kan de Tetteiteki ni Otosu Yuri no Ohanashi - Truyện chữ : chương 01

Trang chủ
Spoil
Onna Doushi to ka Arienai deshou to Iiharu Onna no ko wo, Hyakunichi kan de Tetteiteki ni Otosu Yuri no Ohanashi - Truyện chữ
Chương 01
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con gái hẹn hò với nhau sao? Không thể nào.”

Tôi đã cười cho qua khi trả lời câu hỏi của bạn tôi. Nó đã bắt đầu khi bạn tôi, người vừa mới đến lớp và tham gia vào cuộc trò chuyện và hỏi một thứ không thể lường trước được.

 “Này, cậu có nghe gì về tin đồn chưa? Có ai đó đã chứng kiến một cô gái tỏ tình với một người con gái khác đó.”

Ba người chúng tôi bắt đầu lún sâu hơn vào cuộc trò chuyện này từ đây.

“Marika, cậu sẽ làm gì nếu cậu nhận được lời tỏ tình bởi một người con gái?” bạn tôi hỏi. Tôi từ chối nó một cách dứt khoát bằng khi lắc đầu. Chuyện đó là điều bất khả thi.

 “Tớ cũng đã nghĩ vậy,” cậu ấy đã nói vậy trong khi cười.

Tên của tôi là Sakakibara Marika, năm hai cao trung. Tôi đã cố gắng rất nhiều cho việc nâng độ nổi tiếng của bản thân trong lớp học. Mọi thứ từ phong cách ăn mặc dễ thương cho đến độ mềm mượt của tóc, mọi thứ.

 Mái tóc mềm mượt này thắt thành 2 bím là đặc điểm nổi bật của tôi. Nó nhìn có vẻ rất đơn giản nhưng thực ra tôi đã học được nó ở một lớp làm đẹp! Phong cách mà tôi nhắm đến là đáng yêu và mái tóc bồng bềnh. Cộng thêm với nỗ lực của tôi vào việc chăm chút vẻ bề ngoài và các kỹ năng giao tiếp có cho phép tôi có thể tham gia bất kỳ một cuộc đối thoại một cách mượt mà, không ngạc nhiên gì khi mà tôi là người nổi tiếng của lớp. 

“Ý tớ là, tại sao con gái lại hẹn hò với nhau? Nó có ý nghĩa gì chứ? Không lẽ là vì quá kém nổi tiếng với con trai mà đi hẹn hò với con gái đó chứ?”

Khi tôi đẩy chủ đề này xa hơn, Yume và Chisaki, những người đã lắng nghe từ lúc bắt đầu, đã phản ứng với một điệu cười lớn.

“Buồn cười thật đó, Marika.”

Chúng tôi đều đồng ý với nhau là nó sẽ trở nên kỳ quặc nếu chúng tôi tiếp tục cười như vậy. Đột nhiên, tôi cảm thấy một áp lực mạnh từ đằng sau. Tôi quay đầu tìm kiếm nguồn gốc của cái áp lực đó.

Khi tôi nhìn ra sau lưng mình, tôi chạm mắt với một cặp mắt mạnh mẽ đã nhìn chúng tôi một cách mãnh liệt từ trước đó. Hóa ra ánh nhìn sắc bén đó đến từ người đẹp ngầu của lớp, Fuwa Aya.

 Nhìn thấy vẻ bề ngoài của cậu ta mong manh, mọi người sẽ nghĩ rằng cậu ta không phải là loại người không tốt. Hào quang và ánh mắt khiến nó trông như là cậu ta luôn buồn ngủ, kết hợp với vẻ ngoài quyến rũ bao bọc lấy cậu ta và sự hiện diện rực rỡ khiến người ta cảm thấy rằng cậu ta rất khó để tiếp cận. Đó là lý do tại sao cậu ta lại là sói đơn độc trong lớp

Dáng mũi đẹp, tóc mềm mượt bay trong gió mà không có bất kỳ dấu hiệu nào của rối. Làn da láng bóng đó của cậu ta khiến tôi thắc không biết cậu ta sử dụng loại kem chống tia UV nào. Từ đỉnh đầu cho đến cuối chân, mỗi bộ phận đều đẹp đến nỗi tôi cũng sẽ tin nếu có người nói cậu ta được làm từ sứ. Cậu ta có chiều cao khoảng 1 mét 60, phong cách thời trang tuyệt vời và sự tao nhã của cậu ta toát ra trong mỗi bước đi. Tôi đã thấy cô ta đã được mời tham gia vào kha khá clb thể thao của trường, nhưng đến cuối cùng thì cậu ta vẫn chọn going-home club ( không hoạt động gì cả )

Arioto1.jpeg

Mặc dù Fuwa cô độc trong lớp, không phải là cô ta không thích giao tiếp với người khác. Nếu cậu ta cần thứ gì đó, cô ta sẽ tiếp cận họ. Có vẻ như là cậu ta chỉ thích ở một mình. Mặc dù đơn độc, những học sinh khác cũng không có vẻ gì là muốn động tay vào cậu ta cả ( bắt nạt ). Cậu ta thông minh, năng động và là người đẹp thật sự. Và cậu ta cũng nhìn giống như tiểu thư của một gia đình lắm tiền nào đó nữa.

Cậu ta luôn thờ ơ trước những gì diễn ra xung quanh cô ta, chuyện đó khiến tôi bực mình mỗi khi nghĩ rằng kẻ đơn độc đó lại ngang hàng với tôi trong độ nổi tiếng.

Fuwa Aya là loại người mà không bao giờ tỏ vẻ lo lắng hoặc là căng thẳng, mặc cho tình hình như thế nào. Cậu ta luôn có vẻ xa cách với mọi người và chưa bao giờ có vẻ mặt buồn cả. Fuwa luôn bước đi với rất nhiều sự tự tin trong khi vẫn là chính bản thân mình. Cái sự khác biệt của cô ta gợi nhớ tôi về một thiết kế gia của một cửa hàng mà tôi đã đến trước đó. Cậu ta luôn có vẻ là đang suy nghĩ về chuyện gì đó phức tạp. Hơn nữa, thay vì cố gắng để hòa nhập, cậu ta còn chẳng thèm để ý vào môi trường xung quanh của mình.

Đó là lý do tại sao tôi không thể chịu nổi cậu ta.

Trong khi tôi đang giữ môi khép lại, Yume và Chisaki bắt đầu thì thầm với nhau. “Cô ta đang nhìn chúng ta đấy à?”

Dù cho sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu chúng tôi cứ nói chuyện 1 cách bình thường, cái áp lực đó khiến chúng tội phải hạ giọng lại. Mọi người trong nhóm đều có cùng một quan điểm về Fuwa, không hổ là tình bạn giữa chúng ta. Đó là lý do tại sao mà cô ta có thể tiếp tục nhìn chúng tôi. Suy cho cùng, tôi là Sakakibara Marika mà!

“Nghĩ lại thì…!”

Tôi quyết định thay đổi chủ đề nói chuyện khác, một cái vui vẻ hơn.

“Hmm? Có gì sao?”

“Có gì đó thú vị đang diễn ra à?”

Nhận biết được mong muốn thay đổi bầu không khí của tôi, cả hai bọn họ đã tham gia vào cuộc trò chuyện mới. Tôi đã bắt đầu nó bằng cách nói móc bản thân một chút.

“Như các cậu thấy đó, dạo gần đây tớ đang kẹt tiền và có một chiếc túi mà tớ rất muốn có.”

“Ah, nghĩ lại thì, cậu đã dừng công việc làm thêm của cậu rồi đúng không?”

“Có phải là do cậu quá vô dụng nên người ta đã đuổi cậu không?”

Yume trong khi bình tĩnh trả lời câu hỏi thì Chisaki lại đáp lời tôi bằng cái lưỡi thối của mình

“Không phải như vậy! Ông chú quản lý cứ sàm sỡ tớ, cho nên là tớ đã không thể chịu được nữa nên đã nghỉ việc. Ugh, nó vẫn cứ ám ảnh tớ mỗi khi nhớ lại. Có lẽ tớ đã có thể khiếu nại về việc đó!”

Tôi nhấn mạnh sự khó chịu với vài động tác phóng đại với một tiếng thở dài. Nghe có vẻ như tôi đang phóng đại lố sự việc, nhưng bằng cách này tôi có thể khiến mọi người yêu quý mình hơn. Đó gọi là ‘xuôi theo nhịp điệu’.

Hai người bọn họ đã chuyển sự hứng thú sang câu chuyện của tôi. Đúng vậy, đây là chiến thắng của tôi, cô đã thấy chưa hả, Fuwa? Chắc là không.

Kế hoạch chuyển chủ đề của tôi đã thành công, nhưng tôi không có nói dối với họ về việc tôi đang bị kẹt tiền.

“Không biết là có việc làm bán thời gian nào hời tí không.”

“Tớ có biết một senpai nói rằng hẹn hò thuê cũng được trả kha khá đó, nếu cậu có hứng thú.”

“Hẹn hò thuê à…”

Yume đề nghị một sáng kiến độc nhất vô nhị. Cậu ấy là người tốt, nhưng cũng não rỗng, và tôi đang khá là lo lắng cho cậu ấy. Tôi thả lỏng nửa thân trên và vai lên bàn.

“Không phải là mấy ông chú nữa chứ”

“Nhưng nó dễ và trả tiền khá cao đó. Cậu có thể ăn với ai đó một bữa và sẽ được trả 10,000 yen”

“Thật sao? Điều đó có nghĩa là tớ có thể có được 30,000 yên chỉ trong vòng một ngày sao?”

Tôi thẳng lưng của mình lên lại, bất thình như như được nạp năng lượng. Chisaki cười tôi.

“Mari, tất cả những gì mà cậu nghĩ tới là tiền sao?”

“Cậu im đi. Nghe này, tớ đã bị sàm sỡ và không được gì. Nhưng với cách này tớ bị sàm sỡ nhưng lại có được 10,000 yên.”

“Không phải nó vẫn như nhau sao?”

Yume, người đã lắng nghe cuộc đối thoại từ nãy đến giờ đã cười một cách vui vẻ. Tôi và Chisaki cuối cũng là cười với nhau một trận. Đúng vậy, đây là thứ mà tôi thích, một bầu không khí vui vẻ và hưởng thụ giữa chúng tôi. Tôi được vây quanh những người bạn tốt và tôi biết ơn về điều đó. Không nghi ngờ gì khi cách sống này tốt hơn kẻ đơn độc không được hưởng thụ niềm vui trong cuộc sống. Một lúc sau, chuông đã reo lên, thông báo rằng giờ ăn trưa sớm sẽ kết thúc.

“Này.”

“Vâng?”

Bỗng nhiên, có ai đó đã gọi tôi và tôi ngay lập tức quay mặt tìm nơi phát ra tiếng kêu gọi đó. Tôi trả lời một cách vui vẻ, bởi vì tôi là người nổi tiếng trong lớp, cho nên là nó là điều hiển nhiên khi người ta cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với tôi. Nó không phải là lạ khi tôi được gọi bởi ai đó. Với tôi, nó như là một sự may mắn và tôi luôn vui vẻ nhận nó… hoặc chí ít là tôi nghĩ vậy.

Ugh

Miệng tôi vô thức tạo ra âm thanh đó. Là Fuwa. T-tại sao cậu ta lại…

“Cậu rảnh không?”

“Tớ có thể giúp gì cho cậu?”

Nó quá bất ngờ khiến tôi hoảng lên và dùng Keigo theo phản xạ (cách nói lịch sự). Mình đang làm gì vậy, cậu ta chỉ là một người bạn cùng lớp mà thôi, sao mình lại cảm thấy lúng túng chứ? Tôi đã bình tĩnh lại và cười một cách lịch sự giống như thường lệ.

“Có chuyện gì vậy? Hiếm khi Fuwa mới đến và nói chuyện với tớ.”

Fuwa chứ nhìn chằm chằm xuống tôi với cặp mặt lạnh, giống như là cô ta đang dò xét tôi vậy. G-gì vậy chứ, cậu ta bị gì vậy? Nói gì đi chứ!

Chân tôi bắt đầu lạnh đi. Yume và Chisaki đang nhìn tôi với sự mong đợi, nên là tôi cố gắng lấy can đảm và nhìn lại vào Fuwa với một ánh nhìn thắc mắc. Thôi nào, tôi cùng level với Fuwa đó nên là nó sẽ dễ dàng thôi. Tôi có thể đàm thoại với cậu ấy một cách dễ dàng, đó là thứ mà tôi đang cố truyền tải. Nó không có nghĩa là tôi sợ cậu ta.

Fuwa vẫn chưa thể hiện bất kì một sự chuyển động nào. Cái gì đây? Cậu ta có thở không vậy? Hay là do ánh nhìn của mình nên cô ta không dám nói gì cả? Đó là thứ mà cậu muốn sao? Xui cho cậu rồi, vì tôi sẽ thắng cuộc chiến này.

Một vài giây đã trôi qua kể từ khi chúng tôi (một phía) bắt đầu cuộc thì nhìn chằm chằm. Cuộc chiến của chúng tôi đã thu hút được sự chú ý của cả lớp. Bầu không khí bắt đầu trở nên kì quặc. Mặc dù tôi có thể chịu được nó.

Tôi sẽ không bỏ cuộc, bởi vì lần này, nó là thứ gì đó có liên quan đến Fuwa. Cuộc chiến này sẽ quyết định ngôi vị đứng đầu trong lớp. Nhưng Fuwa không rời mắt và cuối cùng cũng quyết định nói gì đó với tôi.

“Cậu có rảnh không? Sau giờ học ấy?”

“Tớ không có kế hoạch nào hết, chắc là, ừm tớ rảnh.”

Cậu ta đột nhiên ngỏ lời với tôi sau giờ học làm gì gì cơ chứ!? Tôi đã trả lời một cách mượt mà trong khi vẫn hoảng loạn bên trong. Fuwa nở một nụ cười rạng rỡ sau khi nghe được câu trả lời của tôi. Cậu ta cứ thế mà mở lời mời với tôi.

“Vậy thì, chúng ta hãy đi đâu đó đi. Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

“Hmmm, vậy, được thôi.”

Giả vờ tự tin, tôi đáp lại lời mời trong khi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, mặc cho việc lưng tôi đang đổ mồ hôi lạnh….Nó đang thực sự xảy ra sao? Cậu đang toan tính điều gì vậy, Fuwa... 

Tôi không thể đoán được suy nghĩ của cô ta, và điều đó khiến tôi sợ hãi....

**

Sau giờ học, tôi đi đến quán cafe mà chúng tôi đã hẹn với nhau, ngay trước ga tàu điện. Có khá nhiều người ở đó, nên tôi nghĩ là cuộc trò chuyện của chúng tôi sẽ trở thành một trận uýnh nhau đâu. Mình đang lo lắng cho việc gì cơ chứ? Yume và Chisaki đã lo lắng và nhỏ lời muốn đi cùng nhưng tôi đã từ chối. Các cậu ấy có việc làm thêm vào hôm nay và nó không đúng nếu buộc họ phải đến với tôi. Hơn nữa, nếu tôi buộc họ nghỉ và đến cùng tôi thì nó rõ ràng là thể hiện việc tôi đang sợ. Tôi đã áp chế sự lo lắng của họ lại bằng cách nói với họ rằng “Không sao đâu!” một cách vui vẻ.

Thực ra, đúng thật là tôi đang sợ. Nhưng bây giờ không phải là lúc để tỏ ra yếu đuối, nó sẽ khiến tôi cảm thấy như một kẻ thua cuộc. Tôi đã gọi một ly latte với nhiều sữa rồi tìm một chỗ ngồi.

Khi tôi đảo mắt xung quanh, tôi thấy Fuwa đang ngồi đợi tôi. Có vẻ như là cậu ấy đến trước tôi. Cậu ta đang ngồi ở một cái bàn cao ở tầng hai. Cả Fuwa và cái bóng phản chiếu trong gương đều rất thu hút, không ngạc nhiên khi mọi người xung quanh chúng tôi đã và đang nhìn cậu ấy. Những người đang đi trên đường cũng bị thu hút bởi vẻ đẹp của cậu ấy và đã quyết định đi vào của hàng. Cũng không lấy làm lạ khi mà chủ của cửa hàng muốn cậu ấy tới mỗi ngày để tăng số lượng khách hàng.

Có một lý cà phê đen ở trước cậu ấy. Nó hợp với hình tượng của cô ấy quá đỗi mà tôi đã nghĩ cậu ta cố tình làm vậy để hợp với hình tượng của bản thân. Nó đã phải khiến tôi phải cười nhẹ.

“...Gì vậy?”

“Ah, không có gì. Cậu có thường xuyên đến những nơi như thế này không?”

“Cũng bình thường.”

“Hmm, bình thường à.”

Hiểu rồi, hiểu rồi.

Thì ra đây là dấu chấm hết cho cuộc trò chuyện giữa chúng ta.

Fuwa không nói gì cả và tiếp tục uống ly cà phê của cậu ấy. Này, không phải là tớ tệ trong các cuộc đối thoại đâu. Nếu tớ ở cùng với bạn mình, thì tớ sẽ nói rất nhiều một cách rất tự nhiên đó? Chỉ là, khi mà nó là đối với Fuwa, thì không thể nào mà nói một cách tự nhiên được.

“Vậy, thứ mà cậu muốn nói đến là gì?”

“...”

Hm?? Cậu ta đang lờ mình đi à? Đang giỡn mặt đó hả?

“Đối với Fuwa thì việc mà cậu ấy mời tớ như thế này...cậu ấy sẽ không đề nghị tớ làm gì đó kì quặc, đúng không? Ngay từ đâu thì, chúng ta chưa bao giờ nói chuyện với nhau cả. Khi cậu nói cuộc trò chuyện này không thể nào nói được ở trường học… thì nó đã có vẻ khá là lạ rồi. Chà, tớ đã đồng ý lời mời của cậu luôn rồi.”

Fuwa bắt đầu lấy cặp của cậu ấy và tìm thứ gì đó. Xong, cậu ấy lấy ra một phong bì, đặt nó lên trên bàn rồi đẩy nó qua chỗ tôi. Khả nghi…

“Đây là...”

Cái gì đây… Tôi đã quyết định không hỏi và chậm rãi mở phong bì. Mắt tôi mở to ra, thứ ở trong cái phong bì kỳ lạ này đã bị nhìn thấy toàn cảnh. Có một xấp tiền với cái mác [1,000,000] ở bên trong.

“HAA!? Eh, cái, cái gì đây, đây là thể loại yêu cầu gì đây? Đồ chơi? Hàng giả?”

“Hàng thật đó”

“Cái đó! Đó là thứ tớ muốn nghe!”

Tôi tuyệt vọng ôm lấy đầu bằng hai tay sau khi thả nó lên bàn trước mắt chúng tôi.

“Cái gì đây!? Cậu đang khoe khoang sự giàu có của cậu trước sự nghèo nàn của tớ à? Cậu là gì chứ?! Mấy nhân vật phản diện trong hoạt hình à?”

“Không đời nào tớ lại làm một việc như vậy…”

Fuwa nhìn tôi với ánh mặt đầy sự chán chường. Đợi đã, sao cậu lại nhìn tôi như vậy? Tôi mới nên là người đó. Cậu bất thình lình xuất hiện trước mặt tôi và khoe cho tôi cái số tiền đó! Từ góc nhìn của một người khác trong cửa hàng cafe, chúng tôi là hai cô gái cao trung với một phong bì đầy tiền, nó nhìn cực kì khả nghi! Cái thể loại giao dịch gì đây? Này, nhanh nhanh đem nó giấu vào túi của cậu đi chứ.

“Bởi vì tớ có một triệu yên, đó là lý do tại sao”

“Nó là thật...lần đầu tiên trong đời tớ nhìn thấy một triệu yên.”

“Cậu đã nói về cái đó đúng không, Sakakibara-san?”

“...Về cái gì cơ? Eh? Về việc tớ đang bị kẹt tiền sao? Haa? Việc đó có nghĩa là cậu sẽ cho tớ một triệu yên sao?”

“Còn lâu tớ mới đưa cho cậu một triệu yên một cách dễ dàng như vậy.”

Arioto2.jpeg

Tôi biết.

Fuwa chậm rãi vén màu tóc chói mắt đó ra sau tai. Cậu ấy di chuyển đôi môi màu cherry tới ống hút và uống một ngụm. Cậu ấy chỉ đang uống cà phê, nhưng sao tôi lại cảm thấy giống như mình đang xem một bức vẽ cực đẹp ấy.

Một cuộc trò chuyện là thứ gì đó có nhịp điệu, bây giờ là lượt của cậu ta, tại sao cậu ta lại uống cà phê một cách hững hờ như vậy? Cậu ta làm mọi thứ theo nhịp độ của riêng mình, nên chắc nó là bình thường khi cậu ta bắt người khác đợi mình. Đó là vì sao mà tôi không tốt khi ở cùng cậu ấy.

Sau khi cô ta xong với việc uống cà phê, cô ta lại một lần nữa chậm rãi mở miệng ra, “Tớ đã nghe được rằng cậu sẽ chấp nhận cho hẹn hò thuê với 10,000 yên/ ngày.”

“Nghe trộm à?. Đó không phải là một sở thích lành mạnh đâu đó?”

“Con gái hẹn hò với nhau sau? Không thể nào.”

“...Tớ đã nói vậy. Có gì không đúng với điều đó sao? Hơn nữa, cậu dở tệ ở việc đe dọa tớ.”

“Cậu thấy đó, tới thật sự rất ghét những người đánh giá. Nói ‘không đời nào’ dù cho họ chưa từng trải nghiệm nó.”

“Haah?”

Cái gì đây? Cậu ta đang muốn đánh nhau à?

“Chà, không chỉ mỗi tớ. Yume và Chisaki cũng đã nói điều tương tự, đúng không?”

“Người đang gặp vấn đề về tài chính là Sakakibara-san, đúng không? Đó là lý do.”

Fuwa từ từ vẫy phông bì trước mặt tôi. Giống như một người bán hàng đa cấp có kinh nghiệm, cậu ấy nở nụ cười dịu dàng trong khi tỏa ra đàn áp. C-cậu muốn gì chứ…?

“10,000 yên cho mỗi ngày. Hẹn hò thuê với tớ, trong vòng một trăm ngày và một triệu yên. Tớ sẽ chứng minh cho cậu rằng cách nghĩ của cậu là sai, bằng cách cho cậu tự mình trải nghiệm nó.”

Cậu ta vừa nói một cái gì đó thật là vãi chưởng. Kể cả với lòng khoan dung cao cho sự kì quặc, cái này chỉ là quá kỳ quặc và khiến tôi muốn về nhà.

“Cái gì? Cậu ổn chứ?”

Tôi quyết định nói thẳng ra những gì tôi nghĩ và đối mặt cậu ta.

“Ngay từ đầu, nó rất kỳ lạ khi con gái hẹn hò với nhau. Nó không phải là một chuyện mà người bình thường sẽ làm.”

“Theo những gì mà tớ biết, bán thân cho một người đàn ông trung niên cũng không phải là một chuyện bình thường.”

“Tớ không có bán nó. Chỉ là thả thính nhẹ. Tớ chỉ cần mỉm cười và để họ đãi tôi ăn cái gì đó ngon miệng là được. Nó đơn giản và dễ dàng.”

Tôi cảm nhận được ảnh mắt của cậu ta đang ngày càng sắc bén hơn. Cậu ta thật sự làm tôi choáng ngợp bởi cái bầu không khí nặng trịch tỏa ra quanh cậu ta. Cái ánh nhìn đó không phải là thứ mà tôi có thể đối phó dễ dàng được.

“Cậu thực sự nghĩ nó dễ dàng vậy sao? Sẽ như thế nào nếu đối khách hàng của cậu là một cảnh sát, cậu sẽ làm gì nếu cậu bị báo cáo đến trường? Nếu không gặp phải trường hợp đó, nếu hóa ra khách hàng của cậu là một tội phạm? Nó sẽ dễ dàng kéo cậu vào những rắc rối không cần thiết. Cậu đã thực sự nghĩ thông chưa? Ngay từ đầu, cậu có thực sự tin tưởng người bạn đã nói cho cậu chuyện này không?”

Những lời đáp trả của cậu ta khiến tôi rơi vào thế bí. Những gì cậu ta nói là thật, tôi không thể phủ nhận điều đó. Fuwa vẫn nhìn tôi với ánh mắt chán chường, “Tớ cá là cậu chưa nghĩ xa đến vậy. Bao nhiêu? cái túi mà cậu muốn mua ấy.”

Sao cậu ta lại hỏi chuyện đó chứ.

“Nó rơi vào khoảng 30,000 yên, tại sao?”

Fuwa lấy ba tờ hóa đơn trị giá 10,000 yên từ trong phong bì ra và vẫy nó trước mắt tôi.

“Với bấy nhiêu đây cậu có thể mua cái túi đó, tiền thừa cũng sẽ là của cậu, chỉ từ việc hẹn hò thuê với tớ.”

Cái sự cám dỗ của mụ phù thủy này là sao chứ hả. Bằng một cách nào đó, tôi có thể thấy một cặp sừng và đuôi mọc ra từ cô ta, chì, nó hợp với cô ta.

“Không, nhưng mà...”

Như một con mèo đang dán mắt vào cục len, mắt đôi đung đưa theo nhịp với 30,000 yên.

“Tớ bán thân cho Fuwa sao...Không thể được.”

“Ít nhất thì cậu sẽ không gặp gì đó nguy hiểm nếu khách hàng của cậu là tớ được.”

Thì, nó có vẻ đúng nhưng…

“Nếu có ai đó phát hiện ra chuyện này, ngày đó sẽ thành ngày tàn của tớ mất.”

“Cậu sẽ chỉ cần ở cùng tớ sau giờ học thôi. Địa điểm sẽ là nhà của tớ, nên sẽ không ai sẽ phát hiện cả. Cậu không cần phải lo lắng. Tớ cũng không muốn bị phát là là tớ mua Sakakibara-san bằng tiền mà?”

Fuwa cứ tiếp tục đưa ra các lý do tôi không nên sợ cái thỏa thuận này. Cậu ấy cố thu hút được sự hứng thú của một một cách khéo léo, và cậu ấy đã thành công. Marika tham lam trong đầu tôi người bị thu hút bởi một triệu yên đã đồng ý với điều kiện của Fuwa từ lâu rồi.

Không. Đây là Fuwa. Rất có thể đây chỉ là bẫy.

...Nhưng, bởi vì đây là Fuwa Aya, tôi khá chắc rằng đây không phải là một trò đùa.

“Tớ hiểu rồi, nếu cậu vẫn không thể quyết định. Hãy thỏa thuận đi. Một trận cá cược, nếu cậu muốn.”

Fuwa đặt các tờ hóa đơn lại vào trong cái phong bì và cất nó vào trong túi của cậu ấy.

“Trong vòng 100 ngày tới, nếu bằng cách nào đó tớ thay đổi được suy nghĩ của cậu về ‘hai cô gái không thể hẹn hò với nhau’, nó có nghĩa là tớ thắng. Tớ sẽ giữa một triệu. Nhưng nếu tớ thất bại trong việc thuyết phục cậu thì một triệu là của cậu, trong điều kiện 10,000 yên/ ngày. Cậu thấy sao?”

...Cái gì?

Có nghĩa là sao...?

“Cái cuộc giao dịch này là sao chứ? Ý tớ là, tớ sẽ không thay đổi ý nghĩ của mình đâu. Con gái không thể nào hẹn hò với nhau.”

“Nếu đó là cách mà cậu nghĩ vào phút cuối, thì nó không thành vấn đề.”

Fuwa nhấp thêm một ngụm cà phê trong khi tôi đang cung cấp cho não mình với đường khi uống ly latte. Bình tĩnh và suy nghĩ nào.

Fuwa rất giàu, nên một triệu yên đối với cậu ta không có gì là to tát cả. Giống như việc thường đan như tôi dùng tiền mua một hộp nước ép trái cây trong máy bán hàng tự động vậy. Có thể đó là lý do tại sao mà cậu ta có thể trông điềm tĩnh như vậy được.

“.....”

Tôi đã quan sát Fuwa rất kĩ càng. Ngoại hình của cô ta thì khỏi chê, nhưng những gì diễn ra trong đầu cô ta là một bí ẩn. Tôi cảm thấy ảnh nhìn của mọi người xung quanh chúng tôi từ khi ngồi xuống chia 30% là chú ý vào tôi và 70% còn lại vào Fuwa. Tôi đã hiểu rằng cho dù tôi có một vẻ ngoài dễ thương, nó là cái gì đó có thể dễ dàng tìm thấy được, không giống như vẻ đẹp của Fuwa. Fuwa quá rực rỡ mà khiến người ta cảm thấy khó có thể nói chuyện được với cậu ấy.

Giống như là đang thách đấu tôi, cậu ấy nghiêng cổ trong khi nhìn, bằng cách nào đó nó trông rất thahs thức. Nó giống như là cậu ấy đang nói, cậu đang sợ à? Hoặc là thú gì đó tương tự.

Tôi quyết định đối mắt với cậu ấy. Đúng vậy, hãy như làm như vậy đi. Tôi sẽ thắng cuộc cá cược này và lấy một triệu yên. Kết quả của trận đấu này đã rõ ràng ngay từ đầy rồi, tôi chắc là tôi sẽ thắng. Tôi không có gì để mất cả, quyết định rồi!

“Được rồi, tớ chấp nhận điều kiện của cậu.”

“Hmm, tớ thích tin thần của cậu.”

Fuwa nhìn tôi như cậu ấy vừa tìm được thứ gì đó thú vị. Vào khoảnh khắc đó, mặt của cậu ấy chắc hẳn không phải là của Fuwa Aya người luôn có vẻ buồn chán trong lớp. Nó là một nụ cười rạng rỡ làm người ta xiêu lòng và đầu sức hút.

Không, đó không phải là ý kiến cá nhân của tôi đang khen đâu. Nó là thứ như là quan điểm chung. Đúng vậy, ý kiến của người trung gian, bên thứ ba.

“Đổi lại, tớ có hỏi cậu một thứ không, Fuwa?”

“Được chứ, cái gì vậy?”

“Cậu là les à?”

Fuwa đặt chiếc cốc rỗng của mình lên bàn. Cậu ấy vén lại những sợi tóc lên tai. Và, như một mụ phù thủy dụ dỗ nạn nhân của mình, cậu ấy nhìn tôi một cách sắc bén.

“Marika cũng sẽ trở thành như thế sớm thôi. Tớ chắc chắn sẽ khiến cậu yêu tớ.”

“DỪNG LẠI ĐI!”

Mặc dù chúng tôi đang ở trong một quán Cafe, tôi không thể kiềm chế được mà hét lên. Bây giờ, tôi cảm giác giống như là da gà đang nổi khắp người.

**

Các cô gái cao trung được lấp đầy bởi sự tham lam. Chúng tôi luôn có rất nhiều thứ mà chúng tôi muốn có. Nó là thứ khiến tôi không ưa Fuwa. Nó cũng là lý do chính dẫn đến việc tôi bị vướng vào một thứ không thể lường trước được như thế này.

Không phải là tôi sẽ thay đổi cách suy nghĩ của mình. Vì con giá không thể hẹn hò với nhau.

Fuwa cũng vậy. Có thể có biết bao cô gái đã đỗ cô ấy bởi vì ánh nhìn gợi tình và gương mặt rực rỡ của cô ta trước kia, nhưng cô ta hoàn toàn sai nếu cô ta nghĩ tôi sẽ hành động giống những cô gái đó. Sakakibara Marika người biết sử dụng ngoại hình này sẽ không đỗ vì một cô gái đâu.

Ngày hôm sau, Yume và Chisaki hỏi tôi về buổi hẹn của tôi với Fuwa. Họ nhìn có vẻ lo lắng, nên tôi đã trả lời hờ hững rằng mọi thứ đã diễn ra thuận lợi. Tôi lén nhìn Fuwa, đang ngồi thanh thản ở bàn của mình và nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Như thường lệ, tôi không có một manh mối nào về những thứ mà cô ấy đang nghĩ trong đầu, nhắc nhở tôi về việc tôi không thể chịu nổi cậu ấy.

Cái cảm giác sẽ không thay đổi thậm chí sau khi cuộc chiến kết thúc. Tôi chắc rằng không có gì, không một cái gì sẽ thay đổi. Tôi đang làm những việc này vì lợi một triệu yên. Tôi nên lập kế hoạch về việc tôi nên chi tiêu nó như thế nào.

Tóm lại, tôi sẽ thắng cái cuộc chiến 100 ngày này. Bức màn che đậy chiến thắng rực rỡ của tôi đã mở ra.

***************

Đây là lần đầu mình dịch tiếng Anh sang tiếng Việt như thế này, mong mọi người đừng ném quá nhiều gạch đá vào lỗi chính tả, lời văn của mình.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Onna Doushi to ka Arienai deshou to Iiharu Onna no ko wo, Hyakunichi kan de Tetteiteki ni Otosu Yuri no Ohanashi - Truyện chữ

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Spoil    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Cảnh báoTruyện 18+.
Bạn có thể đọc truyện Onna Doushi to ka Arienai deshou to Iiharu Onna no ko wo, Hyakunichi kan de Tetteiteki ni Otosu Yuri no Ohanashi - Truyện chữ Chương 01 được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Onna Doushi to ka Arienai deshou to Iiharu Onna no ko wo, Hyakunichi kan de Tetteiteki ni Otosu Yuri no Ohanashi - Truyện chữ sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close