Truyện PHÁP SƯ TRUYỀN THỪA - Lê Hoàng Nghĩa : chương 10 - bỏ chạy
PHÁP SƯ TRUYỀN THỪA - Lê Hoàng Nghĩa
-
Lê Hoàng Nghĩa
Chương 10 - Bỏ Chạy
Làn khói trắng mờ ảo, tỏa ra từ cây nhang mang theo cái mùi hăng hắt thật khác thường, và làn khói đó nhanh chóng tỏa ra khắp gian nhà rộng lớn. Nhìn thấy khói đã tỏa ra cả khu vực rộng, hai ông thầy liền lấy thêm mỗi người chín cây nhang khác đốt lên, rồi cứ vậy cùng nhau đi chung quanh gian phòng khách. Vừa đi vừa vẽ nhiều vòng ngoằn nghoèo, khiến cả gian phòng rộng lớn bây giờ như chìm trong màu khói lam huyền ảo và mùi hăng hắt đầy huyền bí. Sau khi đi hết một vòng, ông thầy cao lớn cất giọng đọc một bài kệ nghe thật xa xôi, như từ chốn nào vọng về càng tăng vẻ thần bí cho căn phòng.
Mấy phút nặng nề trôi qua, vợ chồng ông chủ nhà cùng đám con cháu, đầy tớ còn lại đang hồi hộp, nín thở ngó chừng. Thì bất ngờ, một tiếng hú kéo dài nhọn hoắt cất lên, rồi tiếp sau là một chuổi cười lanh lảnh vang vọng và bà mẹ ông Hội đồng, hay nói đúng hơn là con tinh già trong bộ đồ đỏ chói, với mái tóc trắng như cước xõa dài hiện ra bên cửa hông phòng khách. Bà lão áo đỏ từ từ bước tới, đưa hai cánh tay đầy lông đen và mười móng đem thui nhọn hoắt về phía trước, như muốn chụp lấy đám người đang đứng trước mặt, khiến mấy đám cháu và cô đầy tớ hoảng hồn la lên rồi bỏ chạy tán loạn.
Ông thầy Thum Dông thấy vậy, một tay bắt ấn, một tay đưa bó nhang về phía con tinh nọ, miệng quát lớn ra lịnh.
- Yêu nghiệt đứng lại !
Nhưngcon tinh già nọ dường như chẳng thèm nghe, nó cứ vậy mà thủng thỉnh bước tới như muốn hất đổ cái bàn giống lần trước. Thum Dong thấy lịnh mình ra, mà con tinh nọ điềm nhiên không sợ, thậm chí nó không thèm nhìn ông lấy một cái, hành động đo làm Thum Dong tức giận, liền quát lên
- Yêu nghiệt, té cho ta
Vừa quát, vừa vung một lượt hai tay về phía bà lão áo đỏ, từ hai tay ông thầy hai vật đen thui bay vụt ra chạm vô người bà nọ, tạo thành một tiếng « Bùng » nho nhỏ, cùng chút khói đen bay ra. Ông Hội Đồng rướn cổ nhìn coi, hai vật đen thui nọ là giống gì, mà chạm vô người mẹ ông lại gây ra tiếng nổ nhỏ, giống như có người vừa vỗ tay một cái. Nhìn kỹ, thì thấy dưới đất sát hai bên chân bà già, có hai củ nhìn từa tựa ( tương tự ) củ gừng hay nghệ gì đó nhưng hai củ đó đen bóng, nên ông nghĩ « chắc đó là ngãi của thầy Thum Dong ». Tuy hai củ đó không làm cho bà nọ té như câu quát của ông thầy, nhưng cái va chạm kia cũng làm bà già áo đó thối lui lại một bước, đưa hai mắt láu liên nhìn người vừa mới tấn công mình.
Không phút chậm, trể thầy Thum Dong vội dùng tay trái bắt ấn quyết chỉ tay vào con dao để trên miệng ô nước, miệng lâm râm đọc chú. Chỉ vài giây sau, mặt nước trong ô đồng xao động sóng sánh và con dao cũng nhúc nhích nhẹ theo, rồi từ từ bay lên hướng tới bà già tinh, nó đảo một vòng rồi bất ngờ đâm thẳng vào ngục bà nọ một cái thật nhanh và mạnh. Bất ngờ trước sự việc trên, ông Hội đồng không kịp phản ứng gì chỉ kêu lên một tiếng đầy xót xa
- Đừng mà.
Dù ông có kêu thật lớn nhưng đã muộn, con dao đã đâm thẳng vào ngực bà già tinh áo đỏ. Mọi người, ai nấy đền nghĩ rằng con dao sẽ đâm lút cán vào bà ấy, nhưng không ngờ chỉ gây ra một tiếng « bịch » nho nhỏ chứ không mãy may tổn hại gì được thân thể đó. Thấy không thể đâm thủng được đối thủ, nên con dao tự động bay ra xa hơn lấy đà, rồi lần nữa lao thẳng vào bà già với tốc độ so với ban nãy còn nhanh hơn, nào ngờ bà già áo đỏ quơ tay nhẹ một cái đã dễ dàng chụp gọn nó, quăng mạnh về hướng ông thầy khiến Thum Dong phải vội vàng nhảy tránh. Bà già tinh, cất tiếng cười man dại như để thị uy rồi chỉ với ba bước nhảy đã đứng sát một bên Thum Dong, đưa cánh tay đầy lông lá của mình chụp vào mặt ông thầy, làm ông ta hoảng hồn nhảy vội về sau để né tránh.
Tận mắt thấy con dao pháp khí của sư huynh không hạ được con tinh, nên Thạch Noc miệng đọc một câu chú, thổi vào bó nhang đang cầm trên tay, vừa thổi xong liền quăng mạnh cả bó nhang đang cháy về hướng bà già áo đỏ. Khi còn cách bà già nọ một khoảng, đám nhang bùng lên như một quầng lửa vàng rực lao thẳng đến, khiến bà già tinh phải lùi lại dùng cả hai tay quơ ra đối phó. Tận dụng giây phút đó, Thum Dong quơ lấy cái ô đồng quý giá, rồi cùng Thạch Noc dùng hết tốc lực vọt thật nhanh ra ngoài sân chạy mất biệt, miệng nói vọng lại như để cáo từ gia chủ
- Con tinh này dữ quá, hai huynh đệ ta chịu thua.
Rồi không cần giữ dáng vẻ uy phong ban đầu mới tới, cả hai mặt mũi xanh chành như tàu lá chuối, chạy thật lẹ ra hướng bến sông và nhảy vội lên ghe dông mất tăm, bỏ mặt chủ nhà đang xanh mặt đứng run rẩy. Thấy hai ông thầy vội vã ôm đồ bỏ chạy thoát thân, cả hai vợ chồng ông Hội đồng, cùng té ngồi xuống nền nhà một lượt và chỉ biết ngao ngán lắc đầu, cũng may là con tinh kia không có ý giết chết họ, nó chỉ đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi bất ngờ hất đổ cái bàn, cất tiếng cười ha...hả ngạo nghể. Sau khi cười xong, nó lừ lừ đi tuốt vô trong buồng, không thèm để ý đến sự bàng hoàng và sợ hải của vợ chồng ông Hội đồng cùng mấy người tôi tớ nơi đó.
Tới đó, thấy mình đã hết cách đối phó với con tinh, ông Hội đồng liền bàn với vợ cùng mọi mấy đứa con cháu
- Tui thấy, đến bây giờ không thể sống trong căn nhà được nữa, vì quá nguy hiểm cho tính mạng của tất cả mọi người. Thôi thì mặc kệ thiên hạ đàm tiếu chê bai, mình đành bỏ nhà đi chổ khác ở, để đây bà ấy muốn làm gì thì làm.
Thấy ông chủ nhà bàn tính như vậy, nên mọi người đều tán thành, bởi thời gian qua ai nấy đều nơp nớp lo sợ bà già tinh kia sẽ bất ngờ nhảy ra hút máu, cướp đi tính mạng của mình. Vì vậy mọi người gấp rút thu xếp đồ đạc, chỉ hai bửa sau, gia đình ông Hội đồng dọn về quê vợ ông bên Vĩnh Long sạch trơn. Rồi cũng theo ý ông, họ bỏ lại đàn gà, vịt cả mấy trăm con cùng mười mấy con heo ( Ý ông Hội đồng là để cho bà già nọ có cái để ăn, dù có thành quỉ, thành tinh nhưng cái xác nọ vẫn là của mẹ ông ta). Hôm cả nhà lục đục kéo nhau xuống ghe, chỉ có con chó mực không chịu đi theo, dắt xuống ghe vừa chèo là con chó nhảy lên bờ, mấy bận như vậy nên ông Hội đồng đành để nó ở lại rồi cho ghe rời bến.
Thấy cả gia đình ông Hội đồng dọn đi, bà con chòm xóm xung quanh bắt đầu bàn tán dữ dôi
- Giờ ông Hội đồng, đã bỏ nhà cùng sản nghiệp lớn lao như vậy mà đi, thì chắc trong nhà đó bà cố đã lộng dữ rồi. Thôi thì như ổng mà còn phải bỏ nhà đi, thì mình ở đây thì chắc chắn lành ít dữ nhiều.
Danh Sách Chương: