Buổi lễ tế trời diễn ra không có gì đặc sắc, chỉ là một màn đốt đống vật dụng gì đó trên đài cao, cùng với một nhóm người nhảy múa, hú hét xung quanh, kết thúc bằng việc tộc trưởng – chính là người đàn ông trung niên ngồi ở chính diện, cất vài câu cầu khấn rồi hô hào thứ âm thanh mà Darmil không nghe hiểu được.
– Kha-lan-mirh!
– Kha-lan-mirh!
Tiếng hô vang lên khắp sân, bởi hầu hết những người ở đây. Họ trông rất hào hứng, thậm chí phấn khích khi cất lên tiếng hô này.
Darmil không hiểu, vậy nên nó không hô, và vì lòng còn đang bực tức nên nó ngược lại còn thấy chán ghét bộ dáng của những người ở đây, ghét lây cả buổi lễ tế trời này.
Buổi lễ tế trời kết thúc khi mũi kim giờ ở chiếc đồng hồ kim trên tay Darmil cũng tiến gần đến con số mười một, cũng tức là buổi lễ kéo dài xấp xỉ một tiếng đồng hồ liền.
Cái bụng đói meo chợt sôi lên của Darmil làm nó có cảm giác hối hận khi đến đây. Cho tới giờ vẫn chẳng có cái gì xảy ra cần đến nó cả, và cái bụng của nó thì rõ ràng không chịu lâu hơn được nữa.
Vậy nên Darmil lén nép vào góc, lôi từ túi trữ vật ra mấy mẩu bánh khô, ăn lấy ăn để, cố làm dịu cơn đói được chừng nào hay chừng đó.
Tuy nhiên, cố gắng, hay đúng hơn là bữa ăn vội vàng của Darmil không kéo dài được bao nhiêu. Nó chỉ vừa mới ăn được một cái bánh khô thì người tộc trước đã hô to:
– Mời các vị đấu thủ tham gia cuộc thi lần này tiến lên trên sàn thi đấu.
Miếng bánh khô còn chưa nhai xong trong họng Darmil bị nó cưỡng ép nuốt xuống, suýt nữa thì mắc nghẹn, vội vàng tu một hơi mấy ngụm nước liền.
“Là mình đi lên… nhỉ?” Darmil nhủ thầm, quẹt tay lau miệng một cái rồi bước vội lên sàn thi đấu.
Trên sàn đấu đã có sẵn hơn hai mươi người, xếp thành một hàng dài vừa đủ đường kính của sàn, chỉ dư ra một đoạn nhỏ không tới một mét.
Darmil bước lên trễ, cộng thêm việc bản thân vừa ngủ dậy thì chạy đến đây ngay nên trên người chỉ mặc một chiếc áo phông cùng quần dài, liền trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
– Tên này là ai?
– Ăn mặc cẩu thả như vậy…
– Là thi đấu, hay là tới chơi?
Lời bàn tán vang lên, và hầu hết đều là đánh giá tiêu cực dành cho Darmil. Bản thân nó xem thường những lời nói này, nhưng đồng thời cũng biết bản thân ăn mặc không phù hợp, lộ ra hơi bối rối.
Vị tộc trưởng đưa tay lên, chờ khi mọi người đã im lặng, tập trung chú về phía mình thì mới hướng về nhóm đấu thủ trên sàn, cất tiếng:
– Được rồi. Mọi người tự giới thiệu đi.
Từng người một khai báo tên, tuổi cùng với bộ tộc hoặc quân đoàn mà mình thuộc về. Bên cạnh đó, một số người còn mạnh dạn hô lên mục đích thi đấu của mình, như rằng muốn chứng minh bản thân, hay muốn mang con gái tộc trưởng về ôm ấp.
Thông tin khai báo trên thực tế không nhiều, nên chẳng mấy chốc liền đến Darmil, cũng là người cuối cùng.
– Darmil, hai mươi tuổi, đến từ…
Darmil ngừng lại một lúc, cố nghĩ xem nên nói cái gì. Nó kì thực chỉ là một du hành giả, có một tổ đội nhỏ bốn người, ngoài ra thì không còn gì khác. Đã vậy, nó cũng chẳng biết có thể gọi tổ đội của mình là gì, vì vốn chưa có tên, hoặc là Turan chưa báo cho nó biết.
Hồi lâu, không thể xác định được rõ, Darmil quyết định nhảy thẳng tới mục đích thi đấu của mình luôn, hô:
– Ta sẽ chiến thắng!
Nhưng rõ ràng là lời của Darmil lại không được nghe thành ý mà nó muốn thể hiện. Bên dưới sàn theo đó bắt đầu vang lên vài lời bàn tán.
– “Ta sẽ chiến thắng”, là quân đoàn mới thành lập?
– Nghe không giống tên quân đoàn, hay là “Ta chiến thắng”?
Tất nhiên không phải ai cũng đều hiểu nhầm ý của Darmil, và họ rất nhanh liền truyền đạt thông tin lại cho nhau. Dù vậy, phần giới thiệu của Darmil vẫn là một sự thất bại không thể chối cãi được.
Bất giác, hoặc là tình cờ, Darmil đưa mắt nhìn về phía Neh, bắt gặp cô ta cũng đang nhìn mình. Đó là ánh mắt lo lắng, đồng thời cũng là trông đợi.
Darmil không biết rõ, chỉ theo phản xạ cười chào hỏi. Neh vậy mà hốt hoảng, giật mình một cái, liền quay mặt đi.
Vị tộc trưởng trước lời bàn tán của mọi người, lần nữa đưa tay lên gây chú ý, rồi bảo:
– Rất tốt. Ta rất trông chờ vào phần thể hiện của các đấu thủ của cuộc thi lần này. Hi vọng mọi người không làm ta thất vọng.
Vị tộc trưởng ngừng lại một chút, đảo mắt một vòng xung quanh. Cách ông ta không xa có một người chực tiến lên nhưng bị mình chặn lại, nói tiếp:
– Thể lệ cuộc thi vẫn như mọi năm, vòng đầu là hỗn chiến giữa bốn bảng đấu. Người chiến thắng cuối cùng sẽ vào vòng tiếp theo. Vòng kế tiếp, tiếp tục là hỗn chiến giữa bốn người, tìm ra người chiến thắng cuối cùng. Tham gia cuộc thi này, tử vong là vô cùng bình thường. Mọi người được phép ra đòn sát thủ, hoặc đánh văng kẻ địch khỏi sàn đấu, đều tính là đánh bại. Thế!
Dứt lời, vị tộc trưởng đưa hai tay về trước. Cùng với đó, từng tiếng vỗ tay bắt đầu vang lên, sau đó là một tràng vỗ tay dài, như chào mừng cuộc thi bắt đầu.
Tuy nhiên, phần tiếp theo vậy mà không phải là thi đấu, mà là một bữa tiệc chiêu đãi từ bộ tộc Harangh. Darmil có hơi bất ngờ, nhưng cũng không phản đối, ngược lại còn cực kì ủng hộ để làm đầy cái bụng chỉ mới có chút bánh khô cùng nước lót dạ của mình.
Ngoài những thành viên chủ chốt của cuộc thi, mọi người muốn dùng thức ăn đều sẽ tự đi lấy bát và dụng cụ, sau đó tới quầy để nhận thức ăn. Darmil theo đó cũng lấy cho mình hai cái bát, hí hửng xếp vào hàng chờ tới lượt mình.
Đột nhiên, một dáng hình chen lên trước mặt Darmil, xô nó ra sau. Darmil phát bực, đưa tay định kéo người phía trước để hỏi cho ra lẽ thì hắn ta bỗng quay người lại, lộ ra là tên Famrh vừa gây chuyện với nó cách đây không lâu.
– Không phiền chứ?
Famrh cất tiếng, cùng với là một nụ cười nhếch mép đầy ý khinh thường.
– Ngươi muốn đánh à?
Darmil trầm giọng bảo, trừng mắt nhìn tên thanh niên cứ thích gây chuyện này.
Famrh trông ánh mắt của Darmil thì thoáng giật mình, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, cười đáp:
– Tất nhiên là muốn đánh. Chúng ta không phải là đối thủ của nhau sao?
– Bây giờ thì sao? – Darmil hỏi tiếp.
Famrh định nói, chợt ngừng lại, vẻ mặt trầm xuống, gằn giọng:
– Đừng có không biết sống chết. Nếu không phải sợ bị tước quyền thi đấu thì giờ ngươi đã tan thành khí trắng rồi.
– Ta thì không sợ.
Darmil lúc này đã không còn quan tâm tới chuyện có làm loạn hay không nữa. Nó thật sự không chịu nổi tên này nữa rồi, nói xong thì ngừng một chút như cho hắn ta ít thời gian chuẩn bị, sau đó liền vứt hai cái bát trên tay đi rồi tung một cú đấm móc vào thẳng mặt hắn ta luôn.
Cú đấm không phải là bất ngờ, nhưng Famrh đã không nghĩ rằng Darmil dám ra tay, hơi có chủ quan nên phải đến khi nắm đấm cách mình một đoạn rất ngắn mới lách người tránh đi.
Hắn ta tránh không kịp, bị đấm ngoẹo hẳn đầu sang một bên, nghiêng người xửng vửng hết mấy giây mới đứng vững lại được.
Darmil không có thừa thế tẩn Famrh mà rất từ tốn bước ra khỏi hàng. Rồi khi thấy hắn ta đã đứng vững được thì bộc phát cơn giận của mình, lao người về trước tung liền mấy cú đấm liên tục, nhắm vào ngực, bụng, cổ và cả mặt hắn ta.
Famrh trước thế công mạnh mẽ và dồn dập của Darmil thì cố ra sức chống đỡ, nhưng hắn ta hoàn toàn không phải đối thủ của nó. Chỉ sau chưa đầy hai giây, từng cú đấm của Darmil lần lượt vượt qua khỏi sự phòng thủ của Famrh, tiến thẳng vào những vị trí đã định trên cơ thể hắn ta.
Famrh trúng liền mấy cú, nghiêng người, loạng choạng, ngã luôn ra sau, kêu lên đau đớn. Tuy nhiên, rất nhanh hắn ta biết mình không nên lộ ra vẻ yếu đuối, liền cắn chặt răng lại chịu đựng.
– Ngươi- ngươi muốn bị tước quyền thi đấu sao?
Một tên không biết là ai đột nhiên nhảy ra, chỉ tay vào Darmil hô lên.
Darmil trông qua thì nhận ra tên này từng xuất hiện trong nhóm của Famrh. Nó cũng không có để ý gì nhiều mà nhìn chằm chằm lên dáng hình nằm trên mặt đất đang cố gượng ngồi dậy, bảo:
– Còn muốn đánh không?
Famrh cắn răng, không đáp. Hắn ta giờ cũng muốn bảo là không muốn đánh nữa, vì đã biết rõ ràng chênh lệch giữa cả hai. Tuy nhiên, vì địa vị hiện tại của bản thân, hắn ta lại không thể cứ thế hô lên rằng mình không muốn.
– Cậu chủ, chúng ta đi.
Tên đứng chỉ tay vào Darmil nói rồi cúi xuống đỡ Famrh dậy, sau đó đi được một đoạn vậy mà quay lại bảo:
– Ngươi cứ chờ tới lúc thi đấu mà xem.
Darmil khinh thường lời đó của hắn ta. Tên Famrh thậm chí còn không dám cất lời như vậy, quả đúng là người không bị đánh thì không thấy đau, nên không biết sợ.
Xử lý xong tên Famrh, Darmil cũng không e ngại gì, nhặt lại bát của mình rồi trực tiếp quay trở lại sau hàng mà đứng. Tuy nhiên, mấy người khác thấy nó thì vội vàng rời đi, trở ra phía sau, không nghi ngờ gì là muốn nhường.
Darmil không hiểu hành động của mấy người này, nhướn mày một cái rồi cũng thuận theo đó mà tiến lên, chẳng mấy chốc liền nhận được bữa ăn đã luôn mong chờ của mình.
– Đánh hay lắm.
Một tiếng nói chợt vang lên khi Darmil đang ngồi ở một góc ăn lấy món canh hầm của mình. Nó quay qua thì thấy một người thanh niên có thân hình không lớn nhưng từng bắp thịt lại rất săn chắc, cho thấy trải qua tập luyện rất nhiều. Hơn cả, Darmil có thể nhìn ra được từ hắn ta một sự áp bức vô hình.
Uy là thứ đầu tiên là Darmil nghĩ tới, nhưng nó liền khắc ném mấy ý nghĩ linh tinh đó sang một bên, vì thấy chẳng quan trọng bằng bữa ăn của mình.
Trông thấy phản ứng hời hợt của Darmil, người thanh niên có hơi thất vọng, bảo:
– Ra tay mạnh như thế, không sợ lên sàn đấu bị hắn ta lôi kéo người đánh hội đồng sao?
Darmil nhai vội cục thịt trong miệng, nuốt một cái rồi đáp:
– Không biết. Tới thì cứ đánh một trận nữa là được.
Người thanh niên đơ ra một lúc, vẻ mặt như chợt nhận ra gì đó, gật gù nói:
– Trên sàn đấu, suốt mấy lần tổ chức trước, người thất bại mà còn sống là vô cùng ít, nói ra thì chỉ có hai người. Lúc nãy, sao không thừa cơ giết hắn luôn?
Darmil ngừng ăn, nhìn sang người thanh niên một chút, nhướn mày vẻ khó hiểu. Nó không phải người thông minh, nhưng là rõ ràng cảm nhận được ý xấu từ hắn ta. Xì một tiếng vẻ bực tức, Darmil bảo:
– Không quan tâm. Cũng không phải là thật sự chết.
Câu trả lời của Darmil làm người thanh niên lộ vẻ khó xử. Hắn ta định nói gì đó nhưng đã bị nó đưa tay chặn ngang, gằn giọng:
– Tôi làm việc theo ý của mình, không cần cậu lo lắng. Còn nói linh tinh, coi chừng tôi đánh luôn cả cậu.
Người thanh niên nghe vậy thì nhẹ rùng mình một cái, sau đó thì nhún vai, quay người rời đi, được vài bước thì nói với lại:
– Lên sàn đấu, đừng có nương tay đó.
– Sẽ không.
Darmil đáp ngay. Nó từ trước đến giờ, trong chiến đấu luôn là hết mình. Nếu cuộc thi đã không cấm cản gì chuyện đánh giết, vậy thì nó chắc chắn sẽ ra tay quả quyết, có cơ hội liền là kết liễu luôn mạng sống đối phương.
Nếu không làm vậy, thì chiến đấu đâu còn ý nghĩa gì nữa đâu.
Truyện Phế Tích Thế Giới Các Thần : chương 165: trước giờ thi đấu
Phế Tích Thế Giới Các Thần
-
[email protected]
Chương 165: Trước giờ thi đấu
Danh Sách Chương: