Sau bữa ăn, Turan dẫn Camilier về phòng. Nó khóa cửa lại cẩn thận, kích hoạt luôn một tấm bùa chống nghe lén rồi mới bắt tay vào việc mà bản thân đã định làm từ lúc mới vào thành Shangry.
Thần Syrathr, cô ta đã có lời nhắn cho Turan, yêu cầu nó tới gặp cô ta ngay khi có thể.
Turan nằm trên giường, tập trung suy nghĩ một chút và chẳng mấy chốc thì một cánh hoa màu hồng nhạt hiện lên trước mặt nó. Không chút chần chừ, Turan chộp lấy cánh hoa.
Cánh hoa được Turan nắm lấy thì phân ra thành nhiều cánh hoa hơn, chẳng mấy chốc tạo thành một biển hoa tuôn ra ồ ạt phủ lấy cả người nó. Khung cảnh này, Turan biết rằng chỉ có mình mình trông thấy được mà thôi.
Sau khi biển hoa cuốn qua người Turan xong thì khung cảnh quen thuộc lại hiện lên xung quanh nó: cánh đồng hoa trải dài vô tận.
– Ngươi cuối cùng cũng đến rồi.
Giọng nói dịu nhẹ pha chút bực tức vang lên. Turan quay người qua và thấy thần Syrathr đang ngồi thưởng trà như thường lệ, chỉ khác là không có thần Fyratr ở đây.
Thần Syrathr trông có vẻ không hài lòng về điều gì đó, cả trong lời nói lẫn hành động. Turan thử nghĩ một chút xem mình có làm gì sai hay không. Nó thật không muốn bản thân vừa tới đây thì phải gánh lấy trừng phạt.
“Chẳng lẽ vì mình tới đây quá muộn?”
– Ngươi vậy mà dám bắt ta phải chờ lâu đến vậy.
Thần Syrathr cất tiếng, đặt tách trà của mình xuống. Tách trà được đặt rất nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao Turan lại cảm giác được như thể tính mạng của mình cũng được đặt xuống ở đó vậy.
“Nhưng cô ta đã bảo khi có thể thì mới đến mà…” Turan thốt thầm, nhưng không định lên tiếng bào chữa hay giải thích gì cả. Nó biết làm thế chỉ tổ khiến cho thần Syrathr giận hơn nữa thôi. Các Chính thần luôn là vô lý như vậy, mỉa mai là Turan đã quen với điều đó rồi.
– May cho ngươi là giờ ta không có thời gian trừng phạt…
Turan nghe và mừng thầm. Nhưng nó chưa vui mừng được bao lâu thì thần Syrathr đã nói tiếp:
– …nên tạm thời ghi nợ. Lần sau tới phạt chung một thể.
“Ghi nợ?! Phạt chung một thể?!” Turan lẩm bẩm, ngớ người ra một lúc. Ghi nợ thì nó còn hiểu được, nhưng nghe vế sau thì khác gì thần Syrathr đang bảo rằng nó chắc chắn sẽ lại mắc lỗi.
Turan không phải kẻ ngốc. Nó tất nhiên biết ý của thần Syrathr là rằng cô ta sẽ tìm ra cớ gì đó để bắt nó chịu phạt ở lần kế. Vô lý đến thế này thì thật nó không thể nào tưởng tượng nổi.
Nhưng Turan đành chịu, chẳng dám phản bác hay ý kiến gì. Có trách thì chỉ có thể trách nó xui xẻo bị thần Syrathr nhòm ngó đến.
Thần Syrathr trông Turan không phản ứng gì nhiều thì có hơi thất vọng một chút. Hồi lâu, cô ta bảo:
– Lần này gọi ngươi đến chủ yếu là muốn báo rằng trong vòng hai tuần tới ta sẽ không có mặt ở đây.
Turan nghe, có chút không hiểu ý của thần Syrathr. Nó không nghĩ tới rằng một Chính thần như cô ta lại đi báo với mình rằng sẽ vắng mặt. Cô ta đâu cần phải quan tâm đến việc nó có tìm thấy cô ta hay không để làm gì đâu.
– Ngươi không định hỏi lý do à? – thần Syrathr hỏi.
Turan quả thật có thắc mắc, nhưng để cất thành lời thì không cần thiết, cũng không dám. Nếu thần Syrathr thấy điều đó là nên thì cô ta sẽ tự nói cho nó biết. Chất vấn một Chính thần không khác gì tìm đường chết cả.
– Không, thưa đức Chính thần. – Turan nghiêm giọng đáp.
– Ngươi có vẻ đã hiểu quy củ hơn rồi đấy. – thần Syrathr nói, nở một nụ cười mỉm – Bớt thú vị hơn khi xưa, nhưng vẫn còn chơi được.
“Chậc. Cô ta xem mình là đồ chơi…” Turan nói thầm, giấu một tiếng thở dài. Nó không trông mong gì được một Chính thần xem trọng, nhưng nghe như vậy thì vẫn cảm thấy thất vọng. Là thất vọng chính bản thân quá yếu đuối, không có chút trọng lượng nào.
– Chuyện thứ hai là cảnh báo ngươi về chiến tranh ở biên giới Enria với Danlion. – thần Syrathr nói tiếp – Nếu không phải là bắt buộc thì hãy tránh xa mọi thứ liên quan tới trận chiến đó.
Turan nghĩ một chút về Camilier cùng hầu tước Ferrmen. Nó đã biết là hầu tước này đang tham gia vào trận chiến mà thần Syrathr vừa nhắc đến, và hẳn cũng giữ một vai trò quan trọng.
“Vậy thì việc giữ nô lệ bỏ trốn của ông ta có phải là liên quan tới trận chiến không?”
Turan định cất tiếng hỏi về điều đó nhưng lại thôi. Việc nó đang làm là bắt buộc, và cũng không cần phải làm phiền đến thần Syrathr. Dù gì thì tự nó cũng có thể giải quyết được. Theo cảnh báo của thần Syrathr thì chỉ cần tránh xa chiến trận ra mà thôi.
– Được rồi. Chỉ có vậy thôi. Ngươi có thể quay về.
Thần Syrathr cất tiếng, nâng tách trả của mình lên tiếp tục thưởng thức.
– Thưa đức Chính thần, bầy tôi có điều muốn hỏi. – Turan lên tiếng.
Thần Syrathr không vội, nhấp thêm một ngụm trà, đặt tách xuống rồi mới bảo:
– Ồ. Nói ta nghe thử xem.
– Người có biết về Deln của khu rừng không?
Thần Syrathr không đáp, chỉ mỉm cười nhìn lấy Turan. Cô ta có vẻ đang thăm dò xem nó có ẩn ý gì sau câu hỏi hay không.
Hồi lâu, thần Syrathr thu lại ánh nhìn của mình, với tay lấy bình trà rót đầy một tách rồi mới bảo:
– Nói đi. Ngươi gặp vấn đề gì với hắn ta à? Là do cô nàng yêu tinh kia?
Không dễ để giấu một chuyện khỏi ánh mắt tinh tường cùng kiến thức uyên thâm của một Chính thần, mà đây còn là một kẻ luôn dõi theo từng đường đi nước bước của Turan. Dù sao thì Turan cũng chẳng định giấu thần Syrathr. Cô ta đối với nó giờ chẳng khác một vị thần bảo hộ cả. Chỉ là vị thần này thật sự khó chiều, và cái giá phải trả cho sự bảo hộ cũng không hề dễ chịu.
Theo lời của thần Syrathr thì hẳn là Deln của khu rừng là tồn tại có thật, thậm chí có thể cô ta còn nhận biết con rồng này.
– Quả đúng là tôi đang gặp vấn đề với Deln. – Turan trả lời – Con rồng- Người bảo vệ khu rừng này thật sự nhận hiến tế từ yêu tinh tộc ở rừng Cultiven sao?
– Đúng vậy. – thần Syrathr không chút nghĩ ngợi đáp – Nhưng không phải để bảo vệ khu rừng, vì vậy đừng gọi hắn ta bằng cái tên đó.
– Không phải để bảo vệ khu rừng?
Turan thắc mắc. Nó cũng đã nghi ngờ việc bảo vệ khu rừng là nói dối. Nhận sự hiến tế thì không nói, nhưng các yêu tinh trong rừng Cultiven vẫn không ngừng bị kẻ xâm lấn từ bên ngoài bắt lấy cùng cướp bóc. Dù thật sự các thế lực có e ngại sự tồn tại của Deln thì tình hình thật không giống là con rồng đang bảo vệ khu rừng một chút nào.
Ít ra thì yêu tinh tộc đang không được bảo vệ.
– Sự hiến tế là cái giá mà yêu tinh tộc phải trả để đổi lấy sự bình yên cho tộc của mình. – thần Syrathr giải thích – Con rồng đói, và để hắn ta không chạy đi giết chóc bừa bãi thì chỉ có thể làm dịu cơn đói của hắn mà thôi.
– Hiện tại vẫn như vậy? – Turan ngạc nhiên – Làm thế nào mà yêu tinh tộc có thể duy trì mãi được?
– Không khó. – thần Syrahtr nói, nhấp nhẹ một ngụm trà mới tiếp tục – Thứ nhất, vật hiến tế cũng là một sinh vật bình thường, cũng có thể tái sinh. Thứ hai, không nhất thiết vật hiến tế phải là yêu tinh tộc.
Chỉ hai câu nói nhưng Turan đã có thể hình dung ra mọi chuyện xoay quanh việc hiến tế cho Deln của khu rừng. Vậy ra không chỉ các thế lực bên ngoài đang gây hại tới yêu tinh tộc trong rừng Cultiven mà ngược lại, yêu tinh tộc cũng đang giở trò với các chủng tộc khác. Và ý tưởng rằng kẻ bị đem đi hiến tế, sau khi tái sinh lại bị đem đi hiến tế lần nữa làm Turan có chút ghê sợ.
Một chủng tộc xuất hiện trong các câu chuyện với hình tượng xinh đẹp và cao quý như yêu tinh hóa ra lại có bí mật đáng sợ đến vậy.
– Ta có thể hiểu ngươi nghĩ gì về họ, những yêu tinh đó. – thần Syrathr cất tiếng – Nhưng sinh tồn là vậy. Một chủng tộc mà nơi sinh sống bị giới hạn về trong mỗi một khu rừng nhỏ thì không có nhiều lựa chọn để đối phó một “thảm họa” như Deln đâu.
Turan không có ý kiến. Nó chỉ muốn xác định sự tồn tại của Deln cùng mức độ nguy hiểm mà con rồng này mang lại thôi. Lối sống hay sự lựa chọn của tộc yêu tinh không phải là thứ mà một con người như nó nên đánh giá.
– Dù sao thì, đừng dại dột mà gây sự với Deln. – thần Syrathr nói tiếp – Kể cả ta cũng không đảm bảo có thể cứu được ngươi đâu.
– Deln mạnh đến vậy?
Turan ngạc nhiên. Nó biết loài rồng là sinh vật vô cùng mạnh mẽ, nhưng vượt lên trên cả một Chính thần thì lại là nằm ngoài nhận thức của nó.
Đối với câu hỏi của Turan, thần Syrathr không đáp mà mỉm cười thích thú. Cô ta không có vẻ gì là định cho nó một câu trả lời nhưng trông thì hẳn có nhiều bí mật nằm sau việc không đảm bảo cứu được từ tay của Deln.
Turan cũng biết là có hỏi thêm cũng vô dụng, đành chuyển sang một thắc mắc khác của mình.
– Còn một chuyện nữa tôi muốn hỏi.
– Cứ nói. Trước khi ta rời đi thì tốt nhất nên ngươi nên hỏi hết những điều còn chưa thông hiểu. Tất nhiên là ở một giới hạn nhất định.
Thần Syrathr bảo, cố tình nhấn mạnh ở câu cuối cùng. Turan cũng không định làm phiền thần Syrathr nhiều, chỉ tổ cho cô ta lý do hành hạ nó mà thôi.
– Linh hồn song sinh, người có biết gì về chuyện này không? – Turan cất tiếng.
– Ngươi sao lại hỏi về cái này?
Thần Syrathr thắc mắc. Cô ta trông không vui vẻ gì với điều mà Turan vừa hỏi. Nó thấy vậy thì có hơi lo ngại, nhưng cuối cùng vẫn nói:
– Một nô lệ bỏ trốn mà tôi bắt được sở hữu linh hồn song sinh.
Thần Syrathr nghe xong thì ra vẻ ngẫm nghĩ hồi lâu, bảo:
– Linh hồn song sinh là trạng thái mà một thể xác lại có hai linh hồn cùng tồn tại bên trong. Trạng thái này có thể là do bẩm sinh, cũng có thể là do chủ động tạo ra bằng nhiều cách. Kẻ sở hữu linh hồn song sinh có rất nhiều ưu thế trong cuộc tranh đua Thần cấp vì có thể có được lượng kỹ năng nhiều hơn kẻ khác tương ứng với từng linh hồn một, và cũng có thể dùng kỹ năng liên quan tới linh hồn dễ dàng hơn. Vậy nên, ta khuyên ngươi nên đưa nô lệ bỏ trốn kia vào tổ đội của mình.
Turan cũng đã có ý định để Camilier trở thành đồng đội của mình, nhưng nó đã không nghĩ rằng nữ người sói còn có những ưu thế nào khác ngoài khả năng chiến đấu được thể hiện ở đêm hôm đó. Giờ thì nó càng phải giữ lấy cô ta cho bằng được.
– Chỉ là, – thần Syrathr nói tiếp – lĩnh vực linh và hồn, ngươi không nên dấn quá sâu vào nó. Hãy rút chân ra khi còn có thể.
– Tại sao?
Turan hỏi ngay. Dù chỉ mới trải nghiệm một chút nhưng nó có thể thấy được rất nhiều lợi ích của việc am hiểu về thế giới linh và hồn. Kiến thức từ quyển sách kỹ năng ‘Gọi hồn’, cho tới giờ nó vẫn chưa thấy có gì gây hại cả.
– Vì ngươi yếu. – thần Syrathr dứt khoát bảo – Nếu linh và hồn của ngươi trở nên lớn mạnh hơn khả năng gánh chịu của cơ thể thì chúng sẽ bị tách rời khỏi nhau. Khi chuyện đó xảy ra thì dù có tái sinh cũng không giải thoát cho ngươi được. Ngươi sẽ mãi mãi bị mắc kẹt trong trạng thái rời rạc đó đến khi kết nối lại được với cơ thể. Hãy thử nghĩ xem một thể xác vô hồn có thể chờ được đến lúc đó không?
Câu trả lời của Turan, không chút chần chừ chính là “không”.
– Và khi cơ thể ngươi chết đi. – thần Syrathr nói tiếp – Chỉ có linh hồn còn lại thì sẽ không đi xa được trên cuộc tranh đua Thần cấp. Ngươi có thể đoạt xác của kẻ khác, nhưng khi không phải là cơ thể của chính mình thì vấn đề sẽ mãi mãi còn đó. Lợi bất cập hại, nếu đã biết trước thì ngươi hãy tránh xa con đường tự hại chết chính mình đó.
– Bầy tôi biết rồi. – Turan đáp – Cảm ơn đức Chính thần đã nhắc nhở.
– Mong là ngươi thật sự hiểu.
Thần Syrathr nói, nhấp vội một ngụm trà. Turan có thể thấy cô ta thật sự không thoải mái khi nói về vấn đề này, có lẽ là vì một lý do cá nhân nào đó.
Bản thân Turan thì không xác định được “dấn sâu” mà thần Syrathr đã nói là bao nhiêu, nhưng nó đoán là chỉ trong quyển sách kỹ năng ‘Gọi hồn’ thì chẳng thể tới mức gây hại được. Dù sao thì kỹ năng ‘Gọi hồn’ không phải là quá hiếm, và Turan chưa từng nghe ai gặp tai nạn như thần Syrathr vừa bảo cả.
Sau tất cả, những gì Turan có thể làm lúc này chỉ là cẩn thận mà thôi.
– Vậy, điều kiện để một linh hồn song sinh hiện lên là gì?
Turan cất tiếng hỏi. Đây mới là điều nó muốn biết nhất khi hỏi về linh hồn song sinh. Đã hai ngày rồi nhưng nó vẫn chưa được thấy lại Camilier đã tấn công mình không một cách dồn dập kia.
– Cái này, ngươi phải tự tìm ra rồi. – thần Syrathr cười đáp – Không hề có một quy tắc chung nào cho các linh hồn song sinh khác nhau cả. Sao ngươi không hỏi thẳng nô lệ bỏ trốn đó?
Turan đã nghĩ đến chuyện đó, nhưng nó không cho là ý hay, ít nhất là trước khi nghe được lời của thần Syrathr. Nếu cả cô ta cũng bảo thế thì có lẽ nó nên thử.
Thần Syrathr nhấp thêm một ngụm trà nữa, rồi khi thấy Turan hồi lâu vẫn không hỏi gì thêm thì cất tiếng:
– Được rồi. Hãy trở về đi. Chúc ngươi thuận lợi trong mấy ngày sắp tới.
Thần Syrathr kết câu với một nụ cười trên môi. Turan có thể nhìn ra sự trông đợi từ nụ cười đó, nhưng nó lại có cảm giác sự trông đợi này có phần ác ý, không khỏi rùng mình một cái.
– Vâng, thưa đức Chính thần.
Turan nói, quay người đi. Nó mở bàn tay phải của mình ra, tập trung suy nghĩ một chút để một cánh hoa màu hường lờ mờ hiện lên trên đó. Turan bắt đầu lần theo liên kết, kích hoạt cánh hoa trong tay mình. Tâm trí Turan nhanh chóng mờ đi với những cánh hoa lập lòe. Rồi khung cảnh mà nó thấy được dần thay đổi, trở thành khung cảnh căn phòng mà thân thể nó đang ở.
Truyện Phế Tích Thế Giới Các Thần : chương 94: hỏi đáp với thần syrathr
Phế Tích Thế Giới Các Thần
-
[email protected]
Chương 94: Hỏi đáp với thần Syrathr
Danh Sách Chương: