Truyện Phi Thiên : chương 14: sấm ngôn như thế (tam)
Phi Thiên
-
Dược Thiên Sầu
Chương 14: Sấm ngôn như thế (tam)
Hiện tại hắn cũng không biết được nhà nào tốt hoặc nhà nào không tốt, đi tới đây thấy không ít người vây quanh xem náo nhiệt, nghe người xung quanh nói tiên nữ áo đỏ đứng ở đầu thành trước đó được tất cả tiên nhân bên trong thành kính ngưỡng bay vào nơi này, bèn lập tức chen lấn đi vào.
Tiên nhân có thể được tất cả tiên nhân khác kính ngưỡng tự nhiên không phải tầm thường, Miêu Nghị không khỏi hối hận để cho Trương Bàn Tử gặp phải tiên nhân áo vàng kia. Nếu không lão Nhị lão Tam ở chung một chỗ với nhau có thể chăm sóc lẫn nhau, nhưng bây giờ hối hận cũng đã chậm.
Hai huynh muội vừa bước lên bậc thềm liền bị tiên nhân giữ cửa ngăn lại.
Miêu Nghị lập tức ra hiệu cho Lục nha đầu lấy ra gốc quỳnh chi ngọc diệp tinh quang điểm điểm kia, gốc tiên thảo này vừa xuất hiện lập tức làm cho ánh mắt tiên nhân giữ cửa sáng lên.
Lúc này trong đám đông vây bên ngoài có người kêu lên:
- Đó không phải là lão Đại và lão Tam Trương gia sao? Bọn họ hái được tiên thảo rồi sao?
Không giống tiên nhân áo vàng kia kén tới chọn lui, vừa thấy có tiên thảo lập tức có người tới dẫn Lục nha đầu vào trạch viện, bất quá lại cản Miêu Nghị muốn chia tay em mình lại bên ngoài.
Vì muội muội, Miêu Nghị gật đầu cúi người cười bồi nói:
- Nó là muội muội ta, ta đưa nó đi vào dặn dò vài câu có được chăng?
Tiên nhân giữ cửa đưa tay ngăn lại, mặt không lộ vẻ gì nói:
- Lui ra!
Lúc này Lục nha đầu trong cửa cũng lớn tiếng kêu lên:
- Đại ca, huynh cũng vào đi!
Nha đầu ngốc còn chưa nhìn ra trên người Đại ca mình chỉ có hai gốc tiên thảo, đổi lại là lão Nhị quen trộm gà trộm chó, nhất định lúc này đã đoán được xảy ra chuyện gì.
Miêu Nghị lập tức phất tay nói:
- Lão Tam, muội đi trước đi, ta đi xem thử có thể tìm được lão Nhị hay không.
- Đại ca, muội chờ huynh!
Thanh âm của Lục nha đầu biến mất ở sau cửa, bị người mang đi.
- Lão Tam, hãy tự chăm sóc cho mình!
Miêu Nghị tận lực cười phát ra thanh âm cao hứng hướng về phía đại môn, hy vọng tiếng cười của mình có thể làm cho lão Tam yên tâm.
Xoay người lại, đối mặt đám người đang nhìn mình với vẻ hâm mộ, tuy rằng mắt Miêu Nghị đỏ ngầu, môi mím chặt nhưng vẫn cố nở một nụ cười, vui vẻ tự hào vừa đi xuống thềm vừa nói với mọi người:
- Đó là muội muội ta, đã thành tiên nhân, đệ đệ ta cũng thành tiên nhân, lão Nhị cùng lão Tam nhà ta đều thành tiên nhân.
Hắn rất ít khi khoa trương như vậy, nhưng hiện tại lại hận không thể cho tất cả mọi người biết được tin tốt này. Để cho hàng xóm láng giềng biết từ nay về sau nữ cô nhi Lục gia và cô nhi Trương gia được sống cuộc sống rất tốt, người phàm không thể nào bì kịp.
Lại không nhìn thấy tiên nhân giữ cửa trợn trắng mắt có vẻ trào phúng mỉa mai.
Người quen cùng thành kéo Miêu Nghị hỏi:
- Tiểu tử Trương gia cũng thành tiên nhân ư?
Miêu Nghị gật đầu một cái thật mạnh.
Lại có mấy người quen cùng thành chen lấn tới đây, chen miệng hỏi:
- Là ngươi vào Vạn Trượng Hồng Trần hái tiên thảo sao?
Miêu Nghị lại gật đầu.
- Ngươi hái được mấy gốc tiên thảo?
Miêu Nghị tự hào đưa ra hai ngón tay:
- Hai gốc.
Có người kinh ngạc hỏi:
- Chỉ hai gốc sao, lão Đại Trương gia, ngươi không giữ lại một gốc cho mình sao?
Miêu Nghị vỗ ngực cười nói:
- Không có việc gì, không phải là Vạn Trượng Hồng Trần còn chưa phong bế sao, vẫn còn có cơ hội.
Tuy nói như vậy nhưng chắc là hắn sẽ không tiến vào nữa, bởi vì đi vào sẽ hiểu bên trong có bao nhiêu hung hiểm, không phải là lần nào cũng có thể gặp phải loại người như Yến Bắc Hồng giúp mình hóa nguy thành an, càng đi về phía sau c·ướp đoạt càng điên cuồng. Nếu mình đi vào nữa không khác gì là đi chịu c·hết, trước đó có thể còn sống đi ra thuần túy là nhờ may mắn.
- Chậc chậc, nhà lão Lục và nhà lão Trương thật là có phúc, thu được một đứa con nuôi thật ngoan, c·hết cũng không tiếc!
Có người kinh ngạc ngợi khen không dứt.
Miêu Nghị nhếch môi tiếp nhận mọi người chúc mừng, nụ cười trên mặt cũng đã cứng lại.
Bên trong trạch viện điêu khắc tinh xảo, Lục nha đầu được người dẫn ra hậu viện, đứng trên một ngọc bàn có khắc phù văn.
Ba tên tu sĩ đứng bên ngoài ngọc bàn thành hình tam giác, đồng thời thi triển pháp thuật, rót pháp lực vào ngọc bàn, kiểm nghiệm tư chất tu hành của Lục nha đầu.
Chỉ có phàm phu tục tử mới cho rằng chỉ cần lấy được bảo vật từ Vạn Trượng Hồng Trần sẽ có thể trở thành tiên nhân. Người có tư chất dĩ nhiên không ngại tốn hao chút tài nguyên bồi dưỡng một phen, người không có tư chất sẽ không ai lãng phí tài nguyên bồi dưỡng, tống vào xó nào đó làm việc vặt là được.
Sở dĩ vị tỷ tỷ của Hoàng Thành làm thị nữ tiên nhân không để cho đệ đệ đi Vạn Trượng Hồng Trần mạo hiểm, là bởi vì vị tiên nhân chủ của nàng đã xem qua đệ đệ giúp nàng, nói đệ đệ căn bản không thích hợp tu hành, cũng không cần thiết chạy vào Vạn Trượng Hồng Trần cửu tử nhất sinh. Cho dù là tìm được bảo vật thì đã sao, cũng chỉ được người ta thu vào môn phái làm việc vặt, làm trâu làm ngựa, còn không bằng sống ở thế tục làm người phàm giàu sang.
Giống như vị lão hòa thượng trước kia nói với Miêu Nghị, để lại một gốc tiên thảo cho ngươi ngược lại sẽ hại ngươi, chính là nhìn thấu Miêu Nghị không thích hợp tu hành.
Người ta không phải là vì tiên thảo mà tới, chỉ vì không muốn hại Miêu Nghị nên mới thu lấy tiên thảo trên tay Trương Bàn Tử, tránh cho đến lúc đó Miêu Nghị hối hận cũng không kịp.
Giống như Lục nha đầu lúc này, nếu như tư chất có khả năng sẽ lập tức được ghi tên vào danh sách, lúc rời đi sẽ dẫn theo nàng về nội môn. Nếu như tư chất không được, ngay cả tên cũng sẽ không được ghi lại.
Thế nhưng kết quả khảo nghiệm làm cho tất cả tu sĩ có mặt tại trường cả kinh. Chỉ thấy đỉnh đầu Lục nha đầu đứng trên ngọc bàn có hư ảnh một con phượng hoàng phóng lên cao, lượn quanh trên bầu trời tòa trạch viện.
Người bình thường sẽ không nhìn thấy, chỉ có tu sĩ thân mang pháp nhãn mới có thể nhìn thấy, trong phút chốc toàn bộ tu sĩ cổ thành đều nhìn về phía phương hướng này.
Không ít người giật mình kinh hãi, thất thanh nói:
- Phượng thể!
Giới tu hành có câu là long phượng chi tư, ý nói chính là tư chất thích hợp tu hành tốt nhất, cũng là tư chất đứng đầu nhất, long là chỉ nam nhân, phượng chỉ nữ nhân. Loại người có tư chất này chỉ có thể gặp mà không thể cầu, thường thường xuất hiện một người có tư chất này sẽ làm cho các phái tranh c·ướp nhau đến mức vỡ đầu sứt trán.
Tất cả tu sĩ có mặt đều không thể nào tin được, bọn họ có thể gặp được người có tư chất Phượng thể ở một địa phương nhỏ bé như nơi này.
Hồng Trần tiên tử trên lầu các đình viện cũng bất ngờ quay đầu nhìn lại, ánh mắt chợt nhìn chăm chú về phía Lục nha đầu đang đứng trên ngọc bàn, kinh ngạc lẩm bẩm nói:
- Thì ra là như vậy, Khuy Trắc Thiên Cơ thuật của Vu Hành Giả quả nhiên danh bất hư truyền!
Danh Sách Chương: