Truyện Phi Thiên : chương 61: diệu pháp tự (11)
Phi Thiên
-
Dược Thiên Sầu
Chương 61: Diệu Pháp tự (11)
Miêu Nghị hỏi.
Hắn vừa nói như vậy, vẻ châm chọc trên mặt lão bản nương càng nồng đậm.
Nữ tử áo đỏ thản nhiên cười một tiếng:
- Hy vọng không để cho ta chờ quá lâu!
- Sẽ không quá lâu.
Miêu Nghị cầm thương tung mình lên không, phóng qua t·hi t·hể cương thi đầy đất, rơi xuống dưới mái hiên chùa xoay người vào trong.
Bọn lão bản nương nấp cạnh cửa sổ trong chùa thấy hắn đi vào, lại giả vờ sợ hãi đến mức hai chân như nhũn ra không chạy nổi.
Miêu Nghị bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nghĩ thầm đã quên những người này là người phàm, bị dọa đến nỗi không dám chạy loạn.
Nữ tử áo đỏ trong sân chùa lại ôm bạch cốt tỳ bà ngẩng đầu ngắm trăng, tay gảy tỳ bà, hồng quần bay phơ phất, khẽ ca múa.
Nàng không sợ Miêu Nghị chạy trốn, Miêu Nghị đánh một trận với hai người Mạc Thịnh Đồ, lại ác chiến với trên trăm cương thi, chắc chắn đã tiêu hao gần hết pháp lực, muốn chạy cũng không thể nào thoát khỏi tay nàng.
Đúng là không để cho nàng chờ quá lâu, thanh âm của Miêu Nghị từ trong đại điện truyền ra:
- Ta đã nghĩ xong.
Nữ tử áo đỏ cười khanh khách nói:
- Thế nào?
- Vào đây hãy nói.
Chỉ nghe được thanh âm của Miêu Nghị, không thấy bóng dáng hắn đâu cả.
Ánh mắt nữ tử áo đỏ chớp lóe, cũng không sợ Miêu Nghị giở trò quỷ gì, hai cánh tay giang ra bay vào hành lang hết sức nhẹ nhàng. Nàng ôm bạch cốt tỳ bà trong lòng khoan thai bước vào đại điện, chỉ thấy Miêu Nghị cầm thương đứng vững vàng bên trong, mấy tiểu dân kia nơm nớp lo sợ ở phía sau hắn.
Nữ tử áo đỏ tiện tay gảy qua dây đàn, sau đó giơ tay khẽ vén tóc mai, cười nói:
- Hy vọng lang quân sẽ không làm cho th·iếp thất vọng.
- Nhất định sẽ không làm cho ngươi thất vọng!
Đơn chưởng Miêu Nghị giơ lên một bình sứ đựng gia vị của đầu bếp.
- Đây là cái gì?
Nữ tử áo đỏ kỳ quái hỏi.
Miêu Nghị đột nhiên ném bình ra, vu·ng t·hương đập mạnh.
Bốp, một luồng bụi mù bùng lên trong phòng.
Nữ tử áo đỏ vung tay áo thi pháp liên hồi, không để cho bụi kia bay tới gần mình, lúc này mới nghe Miêu Nghị gằn giọng nói:
- Hóa Âm Tán!
Hóa Âm Tán ư? Sắc mặt nữ tử áo đỏ chợt biến, không biết nhớ tới cái gì, có vẻ như bị dọa tới mức hồn phi phách tán, phát ra một tiếng thét chói tai cuống quít bay ra khỏi đại điện.
Lần trước Miêu Nghị nói chuyện với Diêm Tu, nói mình sắp tới đây diệt trừ quỷ tu, lão bèn nhắc tới Hóa Âm Tán.
Vật này nghe nói chính là lợi dụng nội đan Hạn Bạt khắc tinh quỷ tu mài ra mà thành, là vật chí dương, quỷ tu bình thường chỉ cần dính vào một chút sẽ bị thiêu đốt hồn phi phách tán. Nhẹ nhất cũng bị cháy tới mức thực lực tiêu hao trầm trọng, hoặc tổn thương nguyên khí nặng nề.
Nữ tử áo đỏ vừa nghe tên lập tức biến sắc, có thể biết vật này có lực uy h·iếp với quỷ tu lớn đến mức nào.
Mà cùng lúc đó, mấy bóng người đã chạy như bay ra cửa sau tự viện dưới ánh trăng, vọt vào trong rừng núi.
Lão bản nương đã được Miêu Nghị ôm trong lòng bỏ chạy như điên.
Đám người nho sinh và đầu bếp chạy theo sau vắt giò lên cổ, trợn mắt há mồm nhìn lão bản nương bị Miêu Nghị ôm chạy như bay, nhưng chuyện này không khiến cho bọn họ giật mình nhất.
Giật mình nhất chính là, Miêu Nghị đột nhiên ôm lão bản nương bỏ chạy không nói, bọn họ bén nhạy phát hiện một bàn tay Miêu Nghị vừa khéo ôm vào bộ ngực đầy đặn của lão bản nương, tay kia cầm thương đỡ dưới mông nàng.
Tình hình này làm cho bọn họ rất kích động, ai nấy giật giật cơ mặt, dường như cũng quên bẵng đi tốc độ chạy của mình cũng không giống như là người bình thường, lại có thể đuổi theo tốc độ chạy của Miêu Nghị.
Mà lúc này lão bản nương bị một nam nhân cường tráng ôm vào trong lòng tỏ vẻ hết sức thẹn thùng xấu hổ, ngực và mông đồng thời rơi vào tay một nam nhân xa lạ khiến cho nàng có vẻ luống cuống tay chân. Sắc mặt nước da bánh mật của nàng trong nháy mắt trở nên đỏ ửng, tim đập thình thịch như nai nhảy.
Đầu bếp truyền âm nói với nho sinh:
- Lão bản nương lần này quá đáng rồi.
Nho sinh:
- Đúng vậy! Tự đưa mình lên tới cửa, người ta có chiếm tiện nghi cũng không làm gì được, ai bảo mình tự chuốc lấy.
Đầu bếp lại hỏi:
- Theo ngươi lát nữa lão bản nương có giáng cho tiểu tử kia một trảo ngã lăn ra hay không?
Nho sinh:
- Khó nói lắm…
Đầu bếp:
- Tiểu tử này tính tình không tệ, c·hết rất đáng tiếc.
Lão bản nương bị ôm ngang quay đầu nhìn lại chú ý tới vẻ mặt cổ quái của bọn nho sinh, biết bọn họ đang suy nghĩ gì, khẽ cắn môi, hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ một cái, dường như đang cảnh cáo.
Bọn họ sờ mũi cười áy náy.
- Các ngươi trốn đi, chờ ta dẫn dụ nữ quỷ kia chạy đi, các ngươi lập tức trở về theo đường cũ, mau mau rời khỏi nơi này. Có thể trốn được hay không vậy phải trông vào vận may của các ngươi, ta chỉ có thể làm được bấy nhiêu, đã hết toàn lực, có chuyện gì các ngươi cũng không thể trách ta vong ân phụ nghĩa.
Miêu Nghị ôm lão bản nương vừa chạy vừa nói.
Lão bản nương nằm trong lòng hắn quay đầu nhìn lại, đôi mắt chớp chớp hỏi:
- Còn ngươi thì sao?
- Còn có thể làm sao được? Cùng lắm thì đáp ứng ả, âm dương song tu với ả!
Sau khi Miêu Nghị tự giễu một tiếng, liếc mắt nói:
- Có nói nàng cũng không hiểu.
Lão bản nương nghiêng đầu không nói, nghĩ thầm với tính tình lỗ mãng của thanh niên như ngươi, không biết là ai không hiểu.
Mà sau khi nữ tử áo đỏ kia thoát ra ngoài đại điện vẫn tỏ ra hết sức khẩn trương, phủi phủi người mình thật nhanh, lấy pháp lực cô lập ngoại vật, chỉ sợ có một chút Hóa Âm Tán gì đó dính vào trên người mình.
Sau khi xác nhận không có việc gì lại tỏ ra sửng sốt, tựa hồ ý thức được cái gì, xòe năm ngón tay ra chộp hờ vào bên trong đại điện tràn ngập bụi mù. một luồng bụi bay ra, nhanh chóng ngưng kết thành một quả cầu màu đen trôi lơ lửng trước mặt nàng.
Nàng đưa mũi tới gần ngửi thử, đột nhiên xuất thủ chộp lấy quả cầu màu đen bóp vỡ trong tay. Chỉ trong thoáng chốc sắc mặt nàng chợt trở nên dữ tợn, miệng gằn từng tiếng một:
- Bụi… than!
Lúc này mới phát hiện mình bị trò trẻ con này đùa bỡn, đây rõ ràng là thủ đoạn vô sỉ chỉ có bọn lưu manh đầu đường xó chợ mới dùng tới.
Nàng ngửa mặt lên trời rít lên một tiếng, búi tóc trên đầu chợt xõa ra, đầu đầy tóc xanh tung bay, một thân quần đỏ phất phơ, tựa hồ tức giận tới cực điểm.
Lúc này Miêu Nghị đã ném lão bản nương vào trong một đống cỏ, bảo bọn nho sinh cũng nhảy vào ẩn núp, không ý thức được nếu bọn nho sinh là người bình thường tại sao có thể đuổi kịp tốc độ của hắn, trên thực tế ngay cả đám nho sinh cũng không ý thức được.
Đây là vì Miêu Nghị ra sức chạy trối c·hết, còn lực chú ý của bọn nho sinh lại tập trung vào chuyện lão bản nương bị hắn ăn đậu hủ.
Mà bản thân Miêu Nghị nhanh chóng vọt lên trên ngọn cây, tay cầm thương cấp tốc phi hành giống như cỡi gió, nhanh chóng chạy trốn theo một phương hướng khác.
Danh Sách Chương: