Truyện Phi Thiên : chương 66: trứng minh đường lang (3)
Phi Thiên
-
Dược Thiên Sầu
Chương 66: Trứng minh đường lang (3)
Lão Bạch quát nhẹ một tiếng.
Miêu Nghị có chút lo lắng đề phòng hỏi:
- Ngươi thật sự xác nhận sao?
- Đi!
Lão Bạch quát lên, giọng y không cho phép nghi ngờ.
Miêu Nghị không còn gì để nói, chỉ biết cắn răng, hoàn toàn là dựa vào lòng tin lão Bạch, nhắm mắt giục Hắc Thán chạy tới.
Không gian bên dưới bụng Minh Đường Lang đủ cho hắn cỡi ngựa chạy trong đó.
Thế nhưng Hắc Thán tựa hồ bị Minh Đường Lang khổng lồ như thế dọa sợ, không dám đến gần.
Dưới sự thúc giục của lão Bạch, Miêu Nghị không có cách nào, chỉ có thể phi thân ra, một mình chạy đi.
Xông vào dưới bụng Minh Đường Lang ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy nhiều mảng trứng đen nhánh to như trứng chim sẻ, rậm rạp chằng chịt dính ở dưới bụng nó.
Miêu Nghị lập tức thi pháp bay lên không trôi nổi, nhanh chóng đưa tay xé ra một mảng trứng lớn rời khỏi bụng Minh Đường Lang.
Hắn còn định xé thêm một mảnh nữa, chợt nghe lão Bạch lên tiếng ngăn lại:
- Không nên quá tham lam, cẩn thận kẻo chọc giận nó, hãy lấy tiên thảo dính trên chân nó, có lẽ ngươi sử dụng được.
Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, phát hiện trên một chiếc gai ngược dưới chân Minh Đường Lang có dính một gốc tiên thảo Tinh Hoa, lập tức nhanh chóng bay xuống vơ lấy cho vào ngực, sau đó chạy ra thật nhanh khỏi không gian dưới bụng Minh Đường Lang.
Hắn vọt nhanh trở lại trên lưng Hắc Thán đang hoảng sợ bất an, đôi môi lão Bạch khẽ mấp máy một trận, gương trong tay lộn một cái, ánh trăng chiếu vào đôi mắt xanh biếc của Minh Đường Lang lập tức biến mất.
Mà Minh Đường Lang kia cũng nhanh chóng vỗ cánh làm dấy lên một trận cuồng phong, thân hình khổng lồ nhanh như màu đen tia chớp, lóe lên một cái đã bay vào trong màn sương mù đỏ, biến mất trong nháy mắt. Chỉ còn lại sương mù đỏ cuộn lên mạnh mẽ, dường như nó thật sự không dám rời khỏi Vạn Trượng Hồng Trần quá lâu.
Miêu Nghị vỗ vỗ ngực định thần lại khỏi cơn kinh tâm động phách, thở phào nhẹ nhõm, lòng vẫn còn sợ hãi nói:
- Ta còn tưởng rằng trước kia nhìn thấy Minh Đường Lang đã khá lớn, không nghĩ tới còn có con khác lớn như vậy. Chưa đến gần nó đã có cảm giác như lọt vào hố băng, khí âm hàn nặng nề, đây là quái vật từ đâu ra vậy?
- Vật này là yêu thú âm phủ, vốn không nên xuất hiện ở dương gian, sương mù trong Vạn Trượng Hồng Trần giúp chúng nó chống chọi lại dương khí, chúng mới có thể sống sót ở chỗ này, cho nên không cách nào rời đi quá lâu.
Miêu Nghị sửng sốt, cầm một mảng trứng lớn trong tay lên đếm sơ qua, phát hiện tối thiểu có trăm quả, bèn hỏi:
- Vậy số trứng này rời khỏi Vạn Trượng Hồng Trần có thể c·hết đi hay không?
- Chưa sinh, tại sao c·hết, không c·hết, làm sao sinh? Sinh tử chỉ cách nhau một đường tơ, cũng là cơ hội của chúng. Hiện tại chúng là minh thai, vẫn còn có cơ hội chuyển dương, chỉ cần xử lý thích đáng, đợi đến khi phá vỏ chui ra nhất định có thể được thấy mặt trời.
Thuật pháp huyền diệu như vậy khiến cho Miêu Nghị thèm khát, không khỏi thử hỏi:
- Có thể dạy ta chăng, để ta cũng thử vui đùa một chút…
Lão Bạch nhìn chằm chằm mảng trứng trong tay hắn vuốt cằm nói:
- Ta chẳng qua chỉ nhất thời cao hứng muốn xem thử một chút, chỉ cần dùng vài quả. Mà ta cũng không có pháp lực tu hành, thử nghiệm có thể cũng tương đối khó khăn, không bằng phương tiện ngươi, ngươi giữ lấy một trăm quả, còn dư lại cho ta.
- Như vậy tiên thảo...
Miêu Nghị lấy ra tiên thảo Tinh Hoa lóe ra điểm điểm tinh quang.
Không chú ý không biết, vừa chú ý lập tức giật mình, chính hắn cũng có vẻ ngây ngẩn cả người, lúc này mới phát hiện tiên thảo trong tay dài tới gần một thước, trên còn có chín quả màu trắng bắt đầu ngả sang đỏ, trong suốt óng ánh, rõ ràng lớn hơn tiên thảo Tinh Hoa hắn từng thấy trước kia.
Lão Bạch cười nhạt nói:
- Ngươi giữ lại hữu dụng hơn ta nhiều.
- Hay quá, trước đó ta mới vừa chém g·iết liều mạng một trận với tu sĩ
Bạch Liên tam phẩm, bị chút nội thương, đoán chừng phải điều dưỡng một hai tháng. Hiện tại thật sự hữu dụng, ngươi tìm tiên thảo này cho ta hết sức kịp thời.
Miêu Nghị cười hắc hắc, không nói hai lời đưa mũi tới gần hít sâu một hơi, một luồng tinh vân từ trên tiên thảo Tinh Hoa bay ra chui vào trong mũi hắn.
Tinh vân vừa vào phế phủ, chỗ nội thương lập tức có cảm giác thư thái, Miêu Nghị sợ hãi khen ngợi một tiếng:
- Thật là đồ tốt!
Ngay sau đó hắn cất tiên thảo Tinh Hoa cẩn thận, tiếp theo kiểm lại số lượng trứng Minh Đường Lang, xé ra trong mảng lớn chừng mười quả đưa cho lão Bạch, mình còn dư lại một trăm viên hưng phấn hỏi:
- Nói ta nghe thử, phải làm sao.
Dưới bầu trời đêm ngàn sao lấp lánh, hai người châu đầu ghé tai lẩm bẩm thật lâu, thỉnh thoảng Miêu Nghị hỏi thăm chi tiết.
Đến khi Miêu Nghị biết rõ ràng hết thảy, chân trời đã hơi sáng, lộ ra tia sáng ban mai.
Mà lão Bạch gặp gỡ tùy duyên, đi cũng đột ngột, khẽ phất tay áo chuẩn bị ra đi.
- Ngươi thật sự không theo ta sao, ta sắp sửa làm động chủ Đông Lai động, đến lúc đó Đông Lai thành chính là địa bàn của ta, ăn uống vui chơi mặc tình ngươi thả sức. Coi trọng mỹ nữ nào chỉ cần ngươi mở miệng, bản động chủ đích thân giúp ngươi làm mai mối, không ai dám không nể mặt, bảo đảm ngươi ôm mỹ nhân mà về.
Miêu Nghị vẫn hết sức giữ lại.
Lão Bạch cười nhạt, giục ngựa quay đầu lại, hai chân thúc bụng ngựa khoan thai đi xa dần.
- Lão Bạch, có rảnh tới Đông Lai thành tìm ta.
Miêu Nghị hướng về phía bóng lưng kia hô to một tiếng, lão Bạch cũng không quay đầu lại, âm thầm nói đi là đi, không có chút lưu luyến nào cả.
- Thật là tiêu sái, chẳng trách nào một đống tuổi trên đầu vẫn còn độc thân.
Miêu Nghị chậc chậc tặc lưỡi, trong ánh mắt lộ vẻ hâm mộ lão Bạch không câu chấp. Cuộc sống y còn ung dung tự tại hơn cả thần tiên, hết thảy tùy tâm, không phải là thần tiên lại hơn cả thần tiên, nữ tử thế tục tầm thường thật sự là không xứng với y.
Quay đầu lại nhìn ngôi cổ thành hoang vu kia, ánh mắt Miêu Nghị trở nên lạnh lùng, ngồi trên Hắc Thán như mũi tên rời cung vọt đi, chạy thẳng tới Trường Phong thành.
Hắn cũng không cỡi long câu xông thẳng vào Trường Phong thành, như vậy động tĩnh quá lớn, mà là xông vào vùng núi rừng phụ cận, sau đó cắm ngân thương xuống đất, bảo Hắc Thán trông chừng giúp mình, nhảy xuống bay về phía Trường Phong thành.
Hắn không vào theo ngã cửa thành, người xa lạ đột nhiên vào thành, thủ vệ cửa thành nhất định phải tra xét lộ dẫn các loại, sợ làm chuyện xấu để lại dấu vết, nên trực tiếp nhảy qua tường thành mà vào.
Tới đây rồi hắn nôn nóng muốn nhìn xem nhà mình cách đã mười năm hiện tại đã trở thành thế nào. Lúc đi tới hàng thịt heo năm xưa, Miêu Nghị phát hiện đã hoàn toàn thay đổi.
Vẫn là không khí quen thuộc ngày xưa, nhà mình lại trở thành một tiệm vải, điếm tiểu nhị đang tháo ván cửa mở bán.
Xoay người nhìn về phía tiệm đậu hủ nhà lão Lý đối diện, tiệm đậu hủ cũng đã mất, biến thành một quán mì. Một đôi vợ chồng trẻ tuổi đang chuyên cần bận rộn, hiển nhiên tuổi còn trẻ hơn Miêu Nghị, bất quá thoạt nhìn tuổi tác hai bên không sai biệt lắm.
Danh Sách Chương: