Truyện Phong Lưu Chân Tiên : chương 101: âm mưu

Trang chủ
Đô Thị
Phong Lưu Chân Tiên
Chương 101: Âm Mưu
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Nữ nhân là một loại sinh vật kỳ lạ, luôn thích hỏi những câu hỏi vô nghĩa. Là một nam nhân, trong những trường hợp như thế này, chỉ cần không quá ngu ngốc thì đều có chung một câu trả lời. Dương Thiên tất nhiên không phải kẻ ngốc, ít nhất là trong trường hợp này.
- Ta chắc chắn sẽ bảo vệ cho ngươi bằng mọi giá.
- Thật vậy sao?

- Dương Thiên ta nói được làm được.
Nghe Dương Thiên nói như vậy, dù không biết hắn nói thật hay không, Đình Đình vẫn rất vui vẻ. Tâm trạng đã khá hơn, lúc này Đình Đình mới chợt nhớ ra một chuyện, hỏi Dương Thiên:
- Dương Thiên, ngươi phải nói thật cho ta biết. Tại sao ngươi lại biết xác của nàng ở chỗ đó.
Dương Thiên sớm biết nàng sẽ hỏi như vậy, hắn đã chuẩn bị xong câu trả lời.
- Là nàng nói cho ta biết.
- Ngươi nói là thiếu nữ đó.
- Đúng vậy. Ta có khả năng đặc biệt có thể nói chuyện với linh hồn. Khi thuyền ra đến giữa sông, ta đã phát hiện ra nàng. Nàng nhờ ta giúp đỡ để vớt xác lên, tìm một nơi an táng tử tế.
Đình Đình hai mắt sáng lên :
- Nói như vậy, ngươi có siêu năng lực a. Oa, Dương Thiên, ta càng ngày càng thích ngươi hơn rồi. Giàu có, đẹp trai lại còn có năng lực siêu nhiên. Thực sự quá tuyệt.
Dương Thiên bị Đình Đình trực tiếp nói như vậy, nhất thời không biết đáp trả như thế nào. Đây là lần đầu tiên hắn gặp nữ nhân biểu lộ trực tiếp như vậy.
Thấy Dương Thiên không trả lời, Đình Đình nói tiếp :
- Ngươi làm sao vậy. Nam nhân rõ ràng phải là người chủ động. Việc này ta đã thay ngươi làm, ngươi còn không dám trả lời sao ?
Nghe Đình Đình nói vậy, Dương Thiên chợt bừng tỉnh. Đúng vậy a, hắn là một nam nhân, được mỹ nữ bày tỏ mà không trả lời, thực sự mất mặt.
- Không phải như vậy. Chỉ là ta quá vui mừng nên không kịp trả lời mà thôi.
Gương mặt của Đình Đình đã ửng hồng, e thẹn nhìn Dương Thiên :
- Vậy ý của ngươi là đồng ý ?
- Đương nhiên a. Ngươi là một đại mỹ nữ, ta vui mừng còn không kịp. Sao lại có thể từ chối.
Được Dương Thiên khen ngợi, Đình Đình tỏ ra rất vui vẻ. Rời khỏi quán ăn, Đình Đình bắt đầu ôm lấy tay Dương Thiên, cả người áp sát vào hắn. Dương Thiên thân thể có hơi cứng lại, nhưng cũng mau chóng thả lỏng. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn có bạn gái, có chút không được tự nhiên cũng là chuyện bình thường.
Hai người tiếp tục đi đến nhiều địa điểm khác, trong số đó có một vài địa điểm chỉ dành riêng cho các cặp tình nhân. Dương Thiên cùng Đình Đình vào một cửa hàng tiện lợi mua đồ vật cần thiết rồi đi đến một khu dã ngoại khá nổi tiếng.

Chọn một vị trí rộng rải, Dương Thiên cùng Đình Đình lần lượt trải thảm cùng bày biện thức ăn. Sau đó, hai người vừa ăn vừa nhìn ngắm khung cảnh xung quanh. Dương Thiên lúc này mới quay sang hỏi Đình Đình :
- Bình thường ngươi có hay cùng bạn bè đến những nơi như thế này hay không ?
- Việc này…
- Sao vậy, nếu ngươi cảm thấy không tiện trả lời thì ta cũng sẽ không miễn cưỡng.
- Không phải, chỉ là…
Đình Đình cau mày, cố gắng nhớ ra một thứ gì đó nhưng nghĩ mãi vẫn không ra được. Vẻ mặt hơi tái nhợt ngẩn lên nhìn Dương Thiên :
- Việc này ta cũng không rõ. Trong ký ức của ta, những nơi này ta đều đã từng đến. Nhưng là đến một mình hay đến với bạn bè ta cũng không nhớ rõ. Ta hiện tại cũng không nhớ ra mình có người bạn nào hay không.
Đến lượt Dương Thiên cau mày, việc này đúng là rất kỳ quái. Đình Đình cũng đã hơn 20 tuổi, không thể nào đến một người bạn cũng không có.
- Cha mẹ ngươi có nói gì đến việc ngươi từng bị mất trí nhớ hay không ? Ngươi còn nhớ những chuyện xảy ra lúc nhỏ hay không ?
Đình Đình lại cố gắng nhớ lại nhưng dường như chẳng nhớ ra được chuyện gì, lắc đầu :
- Không có.
Dương Thiên thở dài, rất có thể nàng thực sự bị mất trí nhớ. Chuyện này Dương Thiên cũng không có cách giải quyết. Y thuật của hắn rất tệ, nói là không biết gì cũng không sai. Nếu như nàng bị thương tật thì hắn có thể dễ dàng điều trị. Nhưng Dương Thiên đã kiểm tra qua, trên người nàng không có bất kỳ một vết thương nào.
- Không cần lo lắng, việc này chúng ta sẽ hỏi lại cha mẹ của ngươi sau.
Đình Đình cũng chỉ đành gật đầu đồng ý. Dương Thiên thấy nàng cũng không còn hứng thú gì với buổi đi chơi này nên chỉ ngồi lại một chút rồi cùng quay về.
Khi hai người về đến nhà của Đình Đình, thời gian cũng đã xế chiều. Cha mẹ nàng đều đi làm chưa về. Hai người thay phiên nhau tắm rửa xong đều trở về phòng.
Nằm trên giường, Dương Thiên bắt đầu suy nghĩ về quá trình gặp gỡ quen biết với Đình Đình. Hắn cảm thấy sự việc có nhiều điểm rất kỳ lạ. Thứ nhất, nếu bọn bắt cóc chủ đích là bắt cóc nàng, tại sao lại có thể bất cẩn để nàng thức dậy khi máy bay vừa khởi hành như vậy, lỡ chẳng may bị phát hiện thì sao. Đình Đình nói nàng vừa xuống sân bay đã bị bắt cóc rồi đưa lên máy bay. Như vậy bọn cướp hẳn đã nhắm vào nàng từ lâu, sao có thể phạm sai lầm sơ đẳng như vậy.
Thứ hai, là cha mẹ của Đình Đình. Từ lúc bước vào căn nhà này, Dương Thiên đã cảm thấy một cảm giác kỳ lạ. Tuy không nói được cụ thể đó là cảm giác gì, nhưng Dương Thiên chắc chắn nơi này có vấn đề.
Thứ ba, biểu hiện của Đình Đình khi nãy cũng có vấn đề. Nàng không nhớ rõ quá khứ của mình, chẳng lẽ chưa từng hoài nghi bao giờ sao. Cha mẹ của nàng chẳng lẽ không muốn giải thích cho nàng sao.
Thứ tư, Dương Thiên cứu mạng nàng không sai. Biểu hiện của hắn cũng rất xuất sắc, giàu có, đẹp trai, có tài năng. Nàng ưa thích hắn cũng không phải chuyện gì lạ. Nhưng Dương Thiên có cảm giác, nàng đang yêu hắn vô cùng say đắm. Không khác gì những cặp đôi đã yêu nhau từ rất lâu. Hắn và nàng chỉ quen biết nhau hai ngày, việc này cũng là không thể nào.
Suy nghĩ cặn kẽ, Dương Thiên đưa ra một kết luận khiến hắn khó chịu. Việc hắn gặp Đình Đình, đến ở chung với nàng đều là do người khác sắp đặt. Vậy những gì hắn cùng Đình Đình trải qua đều là dối trá mà thôi.
Trước kia Dương Thiên cũng không ít lần bị người khác bày mưu tính kế hãm hại. Những kẻ đó bây giờ thi cốt cũng đã không còn. Nhưng Dương Thiên hiện tại cũng không phải là hắn của ngày xưa. Bắt hắn xuống tay giết nàng, hắn không làm được.
Hít thở một hơi thật sâu, Dương Thiên mở cửa sổ, nhìn ra bầu trời đằng xa :
- Đã như vậy, ta sẽ phối hợp với các ngươi diễn một vở kịch thật hay. Hi vọng ngươi thực sự yêu ta, một chút thôi cũng được. Nếu vậy, ta sẽ có lý do để tha mạng cho ngươi.
Một lúc sau, cha mẹ của Đình Đình cũng đã trở về. Bữa tối được dọn xong, Đình Đình mới gõ cửa phòng Dương Thiên :
- Dương Thiên, bữa tối đã chuẩn bị xong. Mau ra ăn tối đi.
- Ta đã biết.
Theo Đình Đình bước ra ngoài, ngồi vào bàn ăn. Ba người đều tỏ ra bình thường, lúc này Đình Đính mới quay sang hỏi :
- Cha, mẹ, ta có một chuyện muốn hỏi hai người.
- Có việc gì ?
- Hôm nay lúc đi chơi với Dương Thiên, ta mới nhận ra mình hoàn toàn không có chút kí ức nào khi còn nhỏ. Ta cũng không nhớ được bất kì người bạn nào. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Cha mẹ Đình Đình vẻ mặt hơi đổi, trầm ngâm một hồi rồi nói :
- Chuyện này ta cũng đã định nói cho con biết. Cách đây một năm, con bị một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng kí ức đã bị mất hết. Bọn ta cũng vì vậy mà chuyển nhà đến đây để có điều kiện chữa trị cho con. Nhưng không có tiến triển nào, cuối cùng bọn ta đành phải từ bỏ.
- Nói như vậy, bạn bè và những người quen trước đây ta đều đã quen hết sao.
Hai người gật đầu, mẹ của Đình Đình tiến lại ôm nàng vào lòng an ủi. Dương Thiên vẫn ngồi im một chỗ xem vở kịch này. Hắn có một loại xúc động muốn dùng bí pháp xem những lời bọn hắn nói chỗ nào là thật, chỗ nào là giả nhưng vẫn nhịn lại được. Từ sau chuyện của Hoa Thi Âm, Dương Thiên đã quyết định không dùng thứ đó nữa. Dương Thiên trước giờ đã nói là làm, hắn nói không dùng thì nhất định sẽ không dùng.
Chờ Đình Đình bình tâm trở lại, Dương Thiên tiến lên an ủi nàng :
- Ngươi không nên như vậy. Quên hết không hẳn đã xấu, không phải bây giờ ngươi vẫn còn cha mẹ, còn có ta nữa hay sao.
Đình Đình nghe Dương Thiên nói vậy, cũng cảm thấy đỡ được ít nhiều. Bữa ăn kết thúc, mọi người dường như tâm trạng đều không tốt, không nói thêm gì nữa, thu dọn chén bát rồi trở về phòng.
Cha mẹ Đình Đình trở về phòng xong liền đóng chặt cửa, khóa trái.
- Vừa rồi thực sự nguy hiểm. Sao chúng ta lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.
- Chỉ vài ngày mà thôi, không ngờ bọn chúng lại phát hiện ra điểm này.
- Không sao, Dương Thiên hình như cũng không nghi ngờ gì. Mọi việc cứ tiến hành theo kế hoạch.
Dương Thiên trở về phòng, đóng cửa nằm ra giường, hôm nay hắn không có tâm trạng chơi game như mọi ngày. Nghĩ ngợi lung tung một lúc, Dương Thiên dần đi vào giấc ngủ. Bỗng nhiên Dương Thiên nghe được một tiếng bước chân khẽ đến, khóe miệng nhếch lên :
- Đã muốn ra tay rồi sao ?

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Phong Lưu Chân Tiên

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Đô Thị    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả ❉ ๖ۣۜKyul ๖ۣۜKyung ❉.
Bạn có thể đọc truyện Phong Lưu Chân Tiên Chương 101: Âm Mưu được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Phong Lưu Chân Tiên sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close