"Nhưng một vài nhân vật thiên tài yêu nghiệt cũng có thể làm được, không có thể chất độc đáo, tự mình bằng dựa vào thiên phú bản thân để khai phá lực lượng đến mức tận cùng".
"Giống như Tần Ninh công tử sao?"
Bạch Hạo Vũ mở miệng.
Nghe nói như thế, Tần Ninh mỉm cười.
Bạch Hạo Vũ mừng thầm trong lòng, nịnh bợ đúng rồi! Tần Ninh lắc đầu nói: "Sai!"
Ặc.
Sai?
Tần Ninh chậm rãi nói: "Nếu giống như ta thì là sau khi khai phá lực lượng của bản thân đến mức tận cùng, lại có đột phá".
"Ngươi có thể hiểu thế này, võ đạo giống như một ngọn núi, võ giả tăng cấp chính là leo núi".
"Nếu là một ngọn núi cao ngàn trượng, võ giả bình thường sẽ có thiên phú ở độ cao trăm trượng".
"Người có thiên phú, thiên phú sẽ ở độ cao từ ba trăm trượng đến năm trăm trượng".
"Nếu là nhân vật thiên tài, thiên phú từ năm trăm trượng đến chín trăm trượng".
"Yêu nghiệt chân chính, thiên phú là chín trăm trượng đến tận đỉnh núi".
Nói đến đây, Tần Ninh nhìn về phía hai người, nói: "Hai người các ngươi bây giờ cùng lắm chỉ xem như đứng ở chín trăm trượng".
Thiên tài.
Không đến yêu nghiệt! "Vậy Cố Nguyên Khánh thì sao?"
Dịch Tinh Thần tò mò.
Tần Ninh khoanh tay đi trên đường trong Sa thành, cười nói: "Hắn ta?
Hắn ta đứng ở trên đỉnh núi, lại tự mình xây vài bậc thang đi lên thêm vài bước".
"Như vậy mới xứng đôi với cách gọi kỳ tài cái thế".
Nghe nói như thế, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần hai người trong óc nội đồng thời hiện lên một câu: rất phải mặt.