Cổ Cửu thành cũng có quy củ này.
Cho nên, ba cấp bậc sử giả này đều cực kỳ cao cao tại thượng.
Tam đẳng sử, ít nhất phải là cảnh giới Huyền Tiên.
Nhưng không phải vị Huyền Tiên nào cũng có tư cách được phong lên thành tam đẳng sử.
“Có quỳ hay không!”
Tần Ninh bóp chặt cổ Cố Tân Kiệt, hờ hững nói.
Cố Tân Kiệt ôm lấy cổ, sắc mặt đỏ lên, tức giận nói: “Có bản lĩnh ngươi cứ giết ta đi!”
“Kiên cường đấy!”
Tần Ninh đá ra một cái.
Một tiếng răng rắc vang lên.
“A...”, Cố Tân Kiệt kêu thảm thiết.
Xương bánh chè chân trái vỡ vụn, cả người quỳ rạp xuống đất.
Tần Ninh tiện đà nâng chân lên, trực tiếp đạp lên trên lưng hắn ta.
Răng rắc! Lại thêm một tiếng xương nứt nữa truyền ra, trong miệng Cố Tân Kiệt phát ra tiếng kêu như chọc tiết heo, há miệng phun máu tươi, quỳ rạp trên mặt đất, thân hình kịch liệt run rẩy.
“Ngươi ngươi... Ngươi... Ngươi điên rồi!”
Mấy người Cổ Hạc thấy một màn như vậy thì hoàn toàn trợn tròn mắt.
Cho dù Cố Tân Kiệt không quỳ, vị tam đẳng sử đại nhân này cũng không nên táo bạo như thế! Khiến con của nhất đẳng sử đại nhân bị tàn phế, cho dù vị này là tam đẳng sử cũng không chịu nổi.
Tần Ninh cũng không vô nghĩa, ra sân rút một bó củi, đi từng bước một tới chỗ Cổ Hạc mà đi.
“Tới nơi này làm gì?”
Cổ Hạc nhìn thanh niên trước người, ánh mắt dại ra.