Sao thế?
Mấy người nhìn nhau.
Cái tên này lại còn hỏi là sao thế!
Bọn họ rất muốn hỏi Tần Ninh làm sao khiến nước thác chảy ngược!
“Ta thấy mọi người cũng ổn rồi đấy, thêm hai ngày nữa là sẽ đứng vững dưới thác thôi. Ba ngày này, ta nghĩ mọi người đều thấy linh khí trong cơ thể mình thay đổi đúng không?”
Nghe vậy, mọi người đều gật đầu.
Diệp Viên Viên và Tần Ninh đã là bằng chứng tốt nhất rồi.
Tu hành dưới thác nước ba ngày là thăng hẳn lên một tầng.
Tốc độ này quá là nhanh đi!
Cho dù Diệp Viên Viên là hoàng thể thì cũng không thể nhanh vậy được.
Những ngày tiếp theo đều như vậy. Ngày thứ hai, nhóm Lục Huyền cũng đã đứng được dưới dòng thác rồi.
Mà dần dần, bốn người cũng đã đột phá.
Tần Hải, Lục Huyền, Tuân Ngọc thì đã đạt cảnh giới Linh Hải tầng 4, còn Trương Tiểu Soái thì lên đến tầng 3.
Bọn họ còn chưa bao giờ dám nghĩ đến tốc độ này.
Nửa tháng, mỗi người tăng những hai tầng cảnh giới.
Thật sự khiến người ta phải ngỡ ngàng.
Cho dù là thiên tài thì cũng chỉ tăng được một tầng trong một tháng mà thôi.
“Đi nào!”
Năm ngày liền, Tần Ninh nhìn khe Thiên Hàn và nói: “Nơi này quá nhiều hàn khí, tu hành nâng thêm một tầng là đủ rồi, ở lâu sẽ khiến viêm khí của Thiên Hỏa Linh Tinh chống đối, nguy hiểm cho cơ thể.
Nghe vậy, mọi người cũng gật đầu.
Sáu người rời khỏi khe Thiên Hàn, đi ra khỏi đầm nước.
“Đi? Các ngươi cuối cùng cũng xuất hiện nhỉ!”
Mà lúc này lại có một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Sáu người Tần Ninh nhìn thấy có hai mươi mấy người đang đi tới.
Hai mươi mấy người đó tiến đến, quần áo trên người có một biểu tượng hình vuông được hình tròn bao quanh.
“Các ngươi là...”
“Người của hội Phương Viên!”, Diệp Viên Viên nói: “Đó là biểu tượng chỉ hội viên cấp cao mới có”.
“Tiểu thư Diệp Viên Viên, giờ cô rời đi thì Phương Thế Vũ ta tuyệt đối sẽ không làm khó cô, còn Tần Ninh này... đã có người chỉ mặt đặt tên muốn mạng của hắn rồi!”
Phương Thế Vũ nhếch miệng cười: “Cho nên là, Diệp tiểu thư, cô sẽ không nhúng chân vào bãi nước bẩn này đâu nhỉ?”
“Nếu ta cứ nhúng vào thì sao?”
“Vậy thì ta xin lỗi nhé!”
Phương Thế Vũ bước qua, khí thế cảnh giới Linh Hải tầng 7 tỏa ra.
“Ta biết cô là hoàng thể, thiên phú cực cao, nhưng không biết hoàng thể có ngăn được... kiếm Thanh Ngọc này của ta không!”
Phương Thế Vũ mỉm cười: “Kiếm Thanh Ngọc này là ta mượn từ đại ca, linh kiếm cấp trung nhị phẩm, ta nghĩ... cảnh giới Linh Hải nho nhỏ như cô chắc không cản được đâu?”
“Linh kiếm cấp trung nhị phẩm?”
Diệp Viên Viên chau mày, hừ nói: “Vậy ta phải xem xem ngươi phát huy ra được bao nhiêu uy lực nào”.
“Cô đừng cố chui vào chỗ chết”.
Phương Thế Vũ hừ một tiếng, lạnh lùng nòi: “Chỉ vì một tiểu thiếu gia của thành Lăng Vân? Hắn có đáng để cô bán mạng vậy không?”
“Không liên quan đến ngươi!”
Tần Ninh cuối cùng cũng lên tiếng: “Hội Phương Viên hay gì đó, bớt làm màu trước mặt ta đi!”
Tần Ninh không quan tâm chút nào: “Nếu không, đừng nói là Phương Thế Vũ ngươi, đến đại ca ngươi ta cũng sẽ chém thành 8 mảnh!”
“Vậy cơ à?”
Phương Thế Vũ hừ lạnh, hai bên hắn ta xuất hiện bốn người.
Bốn người đó trực tiếp xông đến, vây lấy Diệp Viên Viên.
Phương Thế Vũ hừ nói: “Ngoài Diệp Viên Viên ra, các ngươi còn ai ngăn được ta chứ?”
Phương Thế Vũ lạnh mặt, bước ra.
“Nếu ngươi đã là Phương Thế Vũ của hội Phương Viên thì vừa đẹp, ta có chuyện cần hỏi đây!”
Tần Ninh lạnh mặt rồi đi đến.
Nhìn thấy cảnh đó, bốn người Lục Huyền cũng lập tức xông ra.
Tần Ninh đi rất khoan thai, nhưng khí thế cũng dần tăng lên.
“Cảnh giới Linh Hải tầng 7!”
Phương Thế Vũ cũng sửng sốt.
Sao tên nhãi này tăng cấp nhanh thế?
“Tầng 6 cũng vô dụng thôi, không đến cảnh giới Linh Đài thì không đỡ được kiếm Thanh Ngọc đâu!”
Phương Thế Vũ hừ lạnh, vung kiếm về phía ngực Tần Ninh.
Nhìn thấy kiếm lao tới, Tần Ninh không trốn tránh mà còn đi lên trước.
Hắn định làm gì?
Phương Thế Vũ biến sắc.
Cái tên này không trốn tránh sao?
Không sợ chết à? Hay là ngốc?
Keng...
Mà vào lúc Phương Thế Vũ còn đang ngạc nhiên, thì một âm thanh vang lên, trường kiếm này đã dừng lại!
Mũi kiếm dừng lại ngay trước ngực Tần Ninh.
Đâm vào chưa?
Chưa hề!
Phương Thế Vũ dụi mắt.
Sao có thể chứ?
“Giờ ta có thể hỏi ngươi được chưa?”
Tần Ninh lạnh lùng hỏi.
“Ta không tin, đây là kiếm Thanh Ngọc, là linh khí nhị phẩm trị giá hơn trăm linh thạch, sao có thể...”
Từng kiếm đâm ra, nhưng cây trường kiếm đó vốn không hề đâm được vào người Tần Ninh.
“Dừng lại đi!”
Tần Ninh cầm lấy mũi kiếm, lật ra, khiến nó rơi khỏi tay của Phương Thế Vũ.
Mũi kiếm đột nhiên đâm về ngực của Phương Thế Vũ.
Phập một tiếng, máu tươi chảy ra, cây kiếm đó đã đâm vào ngực Phương Thế Vũ.
Nhìn dòng máu tươi chảy ồ ạt, Phương Thế Vũ hoàn toàn sửng sốt.
Lại một tiếng rầm nữa vang lên, Phương Thế Vũ ngã xuống.
Tần Ninh bước đến, tay cầm trường kiếm.
“Giờ ta có thể hỏi ngươi được chưa?”
Tần Ninh lại lên tiếng, mũi kiếm đặt ngay cổ Phương Thế Vũ.
Phương Thế Vũ sợ hãi gật đầu.
“Rất tốt!”
Tần Ninh bình thản nói: “Ngươi đã phá đi Linh Hải của đại ca Tần Sơn ta sao?”
“Không không không, không phải ta!”
Phương Thế Vũ vội vàng đáp: “Ta chỉ phụ trách đưa đại ca ngươi đến trước mặt mấy người Liễu Xán thôi, là Liễu Xán và Tô Triếp làm!”
“Liễu Xán và Tô Triếp là ai?”
“Là hai hội viên cấp cao của Thiên Tử Đảng trong nội viện!”
Phương Thế Vũ vội vàng nói tiếp: “Tô Triếp đó ở cảnh giới Linh Hải tầng 9, Thiên Tử Đảng trong nội viện. Vì vị trí thủ lĩnh vẫn thiếu cho nên hắn ta và Tổ Hùng cạnh tranh, vì vậy mới ra tay với Tần Sơn để thay Sở Ngưng Thi giải hận, lấy được hảo cảm của Lăng Thiên!”
“Xem ra Thiên Tử khá là coi trọng Lăng Thiên đấy nhỉ!”
“Ngày đêm mang theo bên cạnh, dốc lòng dạy dỗ, lại đích thân đưa đi bế quan cùng. Thiên Tử của Thiên Tử Đảng coi Lăng Thiên đó như em trai”.
“Ai quân tâm hắn là Thiên Tử hay hoàng tử, Tần Ninh muốn giết kẻ nào thì ai cũng không ngăn được!”
Tần Ninh hừ lạnh, nói: “Giống như việc, ta muốn giết ngươi vậy!”
“Ngươi...”
Phập...
Phương Thế Vũ nói còn chưa hết câu thì đã bị đâm vào cổ, máu tươi chảy ra tung tóe.
Tần Ninh nhìn mấy người đang vây công Diệp Viên Viên, bèn đi tới vung kiếm ra chém.
Một kiếm chém ra.
Giây phút ấy, Tần Ninh xuyên qua mấy bóng người.
Rầm rầm rầm rầm...
Bốn đệ tử cảnh giới Linh Hải tầng 7 đều phụt máu ra từ cổ, rồi ngã rầm xuống đất.
Sắc mặt Diệp Viên Viên ngưng lại.
Quá nhanh!
Kiếm của Tần Ninh quá nhanh! Hoàn toàn không giống như những gì nàng thi triển ra.
Chẳng trách mà Tần Ninh lại không hề thỏa mãn với kiếm thuật của nàng.
Mà lúc này, những người khác đã hoàn toàn sửng sốt, muốn tìm đường chạy.
Diệp Viên Viên đuổi theo bọn chúng rồi giết hết sạch.
“Thế này thì phiền rồi đây!”, Tần Hải chau mày nói.
Truyện Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (Truyện full) : chương 135: giờ ta có thể hỏi ngươi được chưa?
Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (Truyện full)
-
Oa Ngưu Cuồng Bôn
Chương 135: Giờ ta có thể hỏi ngươi được chưa?
Danh Sách Chương: