Sau đó, Viêm Tử Vân dùng ánh mắt đầy sự khó tin nhìn về phía Tần Ninh.
Thôn Xá Lợi?
Đó là cái gì?
Tần Ninh cau mày lại.
Bấy giờ, ánh mắt Vũ Tồn Hóa cũng tràn ngập kinh hãi, hắn ta mặc kệ thương tổn trên bàn tay mình, nhìn về phía Thần Ninh, phun ra một câu: “Khố lô lợi!”
Khố lô lợi?
Nó là cái quỷ yêu gì thế?
Là ngôn ngữ riêng của Vũ tộc à?
Điều này khiến Tần Ninh càng thêm kinh ngạc.
Rốt cuộc là Vũ Tồn Hóa kinh ngạc đến nhường nào mới có thể bất giác nói ra ngôn ngữ của chủng tộc mình tại đây.
Đồng thời, những Kim Tiên của Viêm tộc và Vũ tộc cũng nhìn về phía Tần Ninh, trong ánh mắt đều là sự khó tin.
Ánh mắt một lũ tộc nhân đều mừng như điên.
Thậm chí, những kẻ đó còn không thèm đoái hoài gì tới Quân Phụng Thiên mà bất giác tụ tập lại chỗ Tần Ninh.
Quân Phụng Thiên đối với cảnh ấy cũng đều ngỡ ngàng.
Rốt cuộc là sao thế?
Tại sao những kẻ ấy nhìn thấy Vô Ngân ca bèn biến thành kiểu này?
Điều này thật khó hiểu.
Tần Ninh cũng có chút đăm chiêu nhìn hạt châu nằm trong tay mình.
Phong Thần Châu! Đây chính là lần đầu tiên Tần Ninh lấy nó ra khỏi cơ thể mình.
Không phải trước kia hắn không nghĩ đến chuyện này.
Mà là bởi làm không được.
Lần này chẳng biết tại sao lại làm được! Nhưng… dường như Phong Thần Châu đối với Viêm Tử Vân và Vũ Tồn Hóa có lực áp chế nhất định nào đó.
Đó là sự áp chế đến từ tâm linh từ hồn phách của cơ thể! Điều này cũng khiến Tần Ninh khó lòng tin được.
Lẽ nào Phong Thần Châu chính là vật mà những kẻ đến từ thế giới bên ngoài tìm kiếm bấy lâu nay?
Hắn vẫn luôn đoán vậy nhưng chưa khẳng định được.
Hơn nữa, những kẻ đến từ bên ngoài ấy chính chúng còn không biết phải tìm cái gì nữa là.
Sao khi chúng thấy Phong Thần Châu lại kinh ngạc như vậy.
“Thôn Xá Lợi…”, Tần Ninh cầm Phong Thần Châu, nhìn về phía hai tên kia, rồi nói: “Các ngươi… cần nó à?”
Hai tên Viêm Tử Vân và Vũ Tồn Hóa đã có chút mất lý trí, hai mắt bọn chúng đỏ sẫm nhìn chằm chằm vào Phong Thần Châu trong tay Tần Ninh.
Lũ chó này!”