Cũng quá heo hút đi! Tần Ninh có chút mệt mỏi.
Có vẻ Ô Đông đã nhìn ra Tần Ninh ghét bỏ đảo Tam Nguyên nhỏ bé, liền nói ngay: "Thần tử đại nhân, đảo Tam Nguyên của ta đúng là rất nhỏ, nhưng mà trời xanh đã phái ngươi đến đây thì chắc chắn là điều đã được định trước từ nơi sâu xa rồi”.
Tần Ninh cạn lời nói: "Có lẽ thế đi”.
Dù sao cũng là Kim Tiên.
Làm sao vẫn còn mê tín như thế?
Lại còn do trời quyết định... Còn là thần tử... Chỉ là cho dù nói thế nào, đều là ba tộc cứu mạng hắn.
Tần Ninh lập tức nghĩ đến cái gì, vội vàng nói: "Ta có một người bạn tên là Quân Phụng Thiên, các ngươi có gặp bao giờ chưa?"
Mấy người nhìn nhau, lần lượt lắc đầu.
Chỉ có một mình Tần Ninh rơi xuống.
Không gặp những người khác.
Đúng vậy! Quân Phụng Thiên... Tự cầu phúc đi! Nhưng mà dù sao Quân Phụng Thiên cũng là một vị Kim Tiên đỉnh phong, sẽ không có chuyện gì đâu.
Đến đâu thì hay đến đó.
Tần Ninh mở miệng nói: "Gân cốt huyết mạch của ta đã bị hao tổn nghiêm trọng, có lẽ cần một chút thời gian để khôi phục, làm phiền các ngươi chăm sóc”.
Ba vị đại tế tư vội vàng quỳ rạp xuống đất bịch bịch.
Sắc mặt Ô Đông nghiêm nghị nói: "Thần tử là hi vọng của đảo Tam Nguyên chúng ta, làm sao có thể nói làm phiền chứ, đây là điều mà chúng ta nên làm”.
Tần Ninh không phản bác được.
Tên này đúng là có chút... quá mê tín dị đoan đi?
Trong khoảng thời gian sau đó, Tần Ninh liền ở lại trên đảo Tam Nguyên.
Ngày nào Ô Linh Nhan cũng đều phụ trách sinh hoạt thường ngày của hắn, mà Bàng Cầu và Lang Như Lôi thì luôn canh gác bên cạnh bọn họ như môn thần.
Khoảng một tháng sau, Tần Ninh cảm thấy xương cốt kinh mạch trong cơ thể mình đã hơi khôi phục.
Trên thực tế, sau khi chém giết những Kim Tiên, Ngọc Tiên, Huyền Tiên và một vị Cửu Thiên Huyền Tiên kia, bên trong phong thần châu đã có mấy viên Tịnh Ma Tiên Đan.
Chỉ là Tần Ninh cũng không dám nuốt Tịnh Ma Tiên Đan của những đại lão này, sợ làm mình no chết.
Mà vài viên Tịnh Ma Tiên Đan do Ma tộc Thiên Tiên hóa thành, Tần Ninh lại nuốt từ từ.
Bàng Cầu mập mạp, tính cách cũng rất tốt, hay nói nhiều lời.