Thanh niên ngỡ ngàng, không kìm được bật thốt.
"Biển Tây Tiên, Thanh Vân cung!"
Một giọng nói đột ngột cất lên khiến cho người thanh niên càng giật mình hơn.
Một bóng dáng hiện ra bên mép giường từ lúc nào không hay.
Người nọ đang đưa lưng về phía hắn ta và nhìn ra cảnh vật ở bên ngoài cửa sổ.
"Biển Tây Tiên... Nơi này là Thái Thượng tiên vực sao?"
Người thanh niên với sắc mặt hơi xanh xao trên chiếc giường nhỏ lập tức thốt lên: "Không ngờ lại từ tiên vực Đại La đến Thái Thượng tiên vực, đúng là đen như chó mà!"
"Mà ngươi là người phương nào?"
Thanh niên mặc y phục màu xanh bên cửa sổ vẫn nhìn ra ngoài như cũ, hỏi: "Trong lúc hôn mê ngươi đã lẩm bẩm Vô Ngân đại ca, hắn là ai?"
Giờ phút này, thanh niên trên giường nhỏ bỗng đanh mặt, hắn ta ôm chặt chăn mà vội vàng chất vấn: "Ta đang hỏi ngươi là ai cơ mà!"
Đến lúc này, thanh niên bên cửa sổ mới xoay người lại.
Hắn ta nhìn về phía thanh niên trên giường với đôi mắt trong veo, ra lệnh: "Ngươi chỉ cần trả lời vấn đề của ta thôi!"
"Đậu má!"
"Đậu má, đậu má, đậu má!"
Người thanh niên trên giường bỗng nhảy dựng lên, chỉ vào thanh niên áo xanh và nói với vẻ khó tin: "Dương Thanh Vân!"
Phản ứng này khiến nam tử mặc y phục xanh đang đứng bên cửa sổ cũng ngạc nhiên thấy rõ.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Nam tử y phục xanh thoăn thoắt đi tới tóm lấy nam tử trên giường, nhỏ giọng quát: "Vì sao ngươi biết ta?"
"Khụ khụ...", giờ phút này, nam tử vừa ho khan vừa trả lời: "Ta là... Quân Phụng Thiên...", Quân Phụng Thiên?
Dương Thanh Vân sửng sốt.
Hắn ta đâu biết tên này! Quân Phụng Thiên nói tiếp: "Ta là huynh đệ... của sư tôn... ngươi...", mãi đến lúc này, Dương Thanh Vân mới buông Quân Phụng Thiên ra, vẻ thảng thốt vẫn còn hiện rõ mồn một trên gương mặt.
Tuy nhiên, sắc đẹp của nữ tử này đủ để khiến cho biết bao nhiêu người điêu đứng, đó là điều không thể chối cãi.