Hôm nay thần tử không định rời đi mà còn sẵn sàng giúp đỡ họ.
Thế thì còn gì bằng! Nếu có thể trở thành chim ưng chao lượn trên chín tầng mây thì ai lại muốn là con ba ba dưới đáy biển đầy bùn chứ?
Trời xanh đã ban cho ba tộc cơ hội, đương nhiên bọn họ muốn nắm bắt rồi.
"Vậy thì tốt!"
Tần Ninh ngẫm nghĩ nói: "Bắt đầu từ hôm nay, bốn đảo đảo Tam Nguyên, đảo Kình Vân, đảo Lưu Sơn, đảo Bách Nham xem như thống nhất làm một".
"Bốn hòn đảo lấy đảo Tam Nguyên làm cốt lõi và đặt tên một lần nữa".
Đặt tên lần nữa ư?
Sao phải làm thế?
Mặc dù bọn họ không hiểu nhưng đều ăn ý không hỏi.
Dù sao thần tử nói gì thì họ cũng nghe theo.
"Đặt tên là... Đảo Nguyên Hoàng đi!"
Tần Ninh nói một cách chắc nịch: "Đường gia của đảo Thượng Thanh muốn chèn ép đảo Nguyên Hoàng chúng ta đúng không?
Vậy thì đánh với chúng!"
"Lần sau, nếu người của Đường gia còn tới nữa thì ta sẽ ra mặt".
Nghe thấy câu này, mọi người đồng loạt gật đầu.
Sau khi Tần Ninh ban ra mệnh lệnh.
Đảo Tam Nguyên lập tức đổi tên.
Đảo Nguyên Hoàng! Hai chữ Tam Nguyên trên tất cả bến tàu, tửu lâu, bảng hiệu, chiến hạm, vân vân đều được đổi sang Nguyên Hoàng! Cùng lúc đó, bọn họ cũng lấy tên đảo Nguyên Hoàng trong khi giao dịch với thế giới bên ngoài là chủ yếu.
Lấy đảo Nguyên Hoàng làm trung tâm, ba đảo đảo Kình Vân, đảo Lưu Sơn, đảo Bách Nham là phụ.
Toàn bộ bốn đảo đều thống nhất gọi là đảo Nguyên Hoàng.
Tần Ninh làm vậy với hy vọng tên tuổi của mình sẽ vang xa trên vùng biển Thái Ất này để có thể gặp lại đồ đệ, phu nhân của mình.
Xa cách nhau những một vạn tám ngàn năm, hắn rất nhớ các đệ tử và phu nhân.
Chỉ là không biết hôm đó Khương Thái Vi đã phá giải giam cầm thế nào.
Theo lý thuyết thì bọn Ngọc Tiên kia không ngăn cản được Khương Thái Vi rời đi.
Chẳng mấy chốc ba đại tế tư đã xuất hiện trên bến tàu, nhìn chiến hạm vĩ đại và đầy uy nghiêm của Đường gia cách đó mười mấy dặm.