"Nếu như ngươi thật sự đánh một trận với Tần Ninh đại nhân, Kim Tiên nhà họ Hải đều ra tay hết, võ giả nhà họ Đường sẽ không ra tay".
Sẽ không?
Hải Quảng Nghĩa không thể tin nhìn Đường Uyên.
Làm sao có thể! Đường Uyên lại là cực kì nghiêm túc nói: "Bởi vì căn bản không cần chúng ta ra tay".
"Nói thật với ngươi đi, lúc đó ngươi không ra tay là coi như ngươi may mắn!"
"Biết Tần Ninh đại nhân mời chào nhà họ Đường chúng ta như thế nào không?"
Hả?
Đường Uyên cười khổ nói: "Hôm đó là bữa tiệc mừng thọ ta, Tần Ninh đại nhân lại bảo nhà họ Đường tiến cống, thần phục, có thể nói là vả mặt ta trước tất cả mọi người!"
"Lúc ấy lão phu đương nhiên vô cùng giận dữ, trực tiếp ra tay đánh nhau, kết quả là thất bại".
"Khi đó Tần Ninh đại nhân vẫn chỉ là cảnh giới Kim Tiên nhất chuyển".
"Lúc ấy, Tần Ninh đại nhân nói cũng đúng, ai không phục đều có thể đi khiêu chiến hắn, thế là gần trăm Kim Tiên của nhà họ Đường đồng loạt ra tay, giao chiến cùng Tần Ninh đại nhân".
"Kết quả là thảm bại".
Nghe nói như vậy, cả người Hải Quảng Nghĩa ngây ra đứng tại chỗ, không nói một lời.
Đường Uyên lại càng thêm nghiêm túc nói: "Ngươi có biết điều kinh khủng nhất là cái gì không?"
Hải Quảng Nghĩa ngạc nhiên nhìn Đường Uyên.
Là cái gì?
Đường Uyên cười ha ha nói: "Trận chiến khi đó, Kim Tiên nhà họ Đường đều thất bại, nhưng kết quả không có người nào bỏ mình!"
"Điều này chứng tỏ cái gì?
Chắc ngươi phải hiểu hơn ta chứ?"
Đường Uyên khẳng định nói: "Cảnh giới Kim Tiên, chắc là đến vô địch!"