Rất nhanh, thuyền bè bên ngoài bến tàu đều lái vào trong, tất cả đều ổn định dừng lại.
Một lá cờ có ký hiệu đại diện cho nhà họ Lư bay lên không.
Đồng thời, từng vị Kim Tiên nhà họ Lư cả người tỏa ra ánh sáng màu vàng bay lên trời.
Lực chèn ép cường đại nhuộm mặt biển thành một tầng ánh sáng màu vàng, lan rộng ra.
"Bạch Đồng, ngươi có ý gì?"
Một tiếng gầm lúc này vang ra khắp nơi.
Lư Phương Cương một người một ngựa, kim thể cửu chuyển tỏa ra ánh sáng cao chọc trời, làm người ta phải sợ hãi.
Một tiếng quát hỏi này lại truyền ra mười mấy dặm hải vực.
Rất nhiều thuyền chiến xếp thành một hàng, một cái thuyền chiến ở giữa dài chừng ba trăm trượng, cao trăm trượng, chẳng khác gì một ngọn núi nhỏ di động.
Giờ phút này, trên boong thuyền chiến.
Giọng nói của Bạch Đồng vang lên, cười ha hả nói: "Phương Cương huynh, cũng không phải là ta tới, mà là... cung chủ Nguyên Hoàng cung - Tần Ninh tới thăm ngươi”.
Nói là thăm hỏi.
Chính là cướp đồ của ngươi! Bạch Đồng vừa cười ha hả nói vừa tránh ra, Tần Ninh đi ra từ bên trong khoang thuyền.
Hắn mặc một bộ quần áo trắng, áo khoác ngoài màu xanh, mái tóc dài buộc lên, hai tay chắp ra sau.
Dường như từ trước tới nay, Tần Ninh đều có vẻ thanh cao thoát tục, mờ mịt như tiên.
Không thể không nói, dung nhan vốn dĩ đã tuấn tú, phối hợp với khí chất siêu nhiên của Tần Ninh khiến người ta nhìn một cái, rất dễ dàng chìm đắm trong đó.
"Giải thích cái gì?"