"Kiếm nhi!"
"Văn Giác!"
Bạch Đồng và Lư Phương Cương lập tức dừng tay, lần lượt rơi xuống.
Mà đồng thời, võ giả nhà họ Bạch và nhà họ Lư cũng rối rít lui về phía sau.
Giao chiến đến đây đã chết mấy chục người, thậm chí hai nhà còn chết mấy vị Kim Tiên.
Lư Văn Giác đi tới trước mặt phụ thân, vô cùng kinh ngạc nói: "Cha, người đang làm cái gì vậy?"
"Con hỏi tên chó má Bạch Đồng kia đi!"
Lư Phương Cương vô cùng tức giận nói: "Tên khốn kiếp này quy thuận Nguyên Hoàng cung rồi”.
"Hả?"
Lư Văn Giác bối rối.
Mà đồng thời, Bạch Tồn Kiếm cũng không thể tưởng tượng nổi nhìn cha mình.
"Cha, người...”, Bạch Đồng buồn khổ nói: "Tần Ninh đánh tới đảo Bạch Dương chúng ta, cha không phải đối thủ của hắn, chỉ có thể đầu hàng, nếu không... hắn muốn tiêu diệt đảo Bạch Dương chúng ta, cha cũng không có biện pháp nào...”, cái gì! Bạch Tồn Kiếm ngạc nhiên.
Cha là Kim Tiên cửu chuyển, lại cũng không phải là đối thủ của Tần Ninh Kim Tiên nhị chuyển?
Chuyện này… “Bạch Đồng, ta đã bảo ngươi dừng lại đâu!"
Ngay lúc này, Tần Ninh đứng trên boong thuyền nhà họ Bạch, lười biếng nói: "Nhà họ Lư còn chưa chịu phục đâu”.
Bạch Đồng nghe vậy, sắc mặt khó coi.
Tần Ninh quá mạnh mẽ.
Cũng không sợ bất cứ ai cả! Bạch Tồn Kiếm nghe nói như vậy thì vô cùng tức giận.
Tần Ninh này lại dám duỗi tay đến gia tộc nhà mình.
"Tần Ninh, ngươi đừng lấn hiếp người quá đáng!"
Bạch Tồn Kiếm hừ một tiếng nói: "Ta chính là đệ tử của Thái Ất tiên tông”.