Tần Ninh chỉ có thể xem như khống chế được bọn họ chứ không thể khiến bọn họ quy thuận thật sự.
Đương nhiên Bạch Hạo biết rất rõ điều này.
Song, bây giờ đang ở dưới hiên nhà người ta, nếu như buộc phải cúi đầu vậy thì cứ cúi đầu thôi.
Vả lại cúi mình trước đối phương cũng chẳng có gì là xấu cả! Tần Ninh lập tức nhìn những người xung quanh, cười ha ha, nói: "Ta biết các ngươi không phục tùng ta thật lòng, cơ mà... không vội, cứ từ từ thôi..." "Được rồi, giải tán hết đi, ai có việc gì thì làm việc nấy".
Hai người Vũ Ân Trạch và Khổng Kha Thừa đồng loạt dẫn đám thuộc hạ rời đi.
Giờ phút này, Bạch Hạo theo Tần Ninh đi xuống chân núi Tam Cự.
"Tần cung chủ".
Bạch Hạo nở nụ cười niềm nở: "Ngài muốn căn dặn chuyện này thì cứ nói đi ạ, ta nhất định sẽ làm theo".
Tần Ninh không kiềm được lườm Bạch Hạo, hờ hững hỏi: "Phụ thân ngươi dạy dỗ ngươi thế này đấy hả?
Chưa gì đã hối hả đầu quân cho ta là sao?"
"À thì… biết thời biết thế mới là trang tuấn kiệt mà!"
"Cái đầu ngươi ấy!"
Tần Ninh dạy bảo hắn ta một trận: "Khí khái can trường của ngươi đâu cả rồi? Chút nữa ta sẽ bảo phụ thân ngươi đập gãy chân chó của ngươi".
"Hả?"
Bạch Hạo ngây ra như phỗng.
Hắn ta... chân thành quy thuận thôi mà cũng sai là sao?
Chứ không thì phải làm sao đây?
Ngẩng cao đầu, dẫu có chết cũng không chịu đầu hàng, làm mặt lạnh với Tần Ninh, thể hiện ta đây rất chi là cao thượng hả?
Bạch Hạo thật sự chẳng thể nào hiểu nổi tính cách của Tần Ninh.
"Mặc dù Bạch Y Nhân đã ngưng tụ được Ngọc Tiên Lưu Ly thể nhưng phải cần vài ngày nữa mới ổn định được, ngươi bảo vệ cô ấy đi".
bộ trang phục chẳng còn gì.