Bởi vậy mà hai vị tộc trưởng không hẹn mà cùng ngừng lại khi tiếng hừ lạnh của Ô Đông vang lên.
Thấy vậy, Tần Ninh tiếp tục nhìn sang Ô Đông, bực bội hỏi: "Tại sao đến lúc này rồi mà trong Nguyên Hoàng cung của chúng ta vẫn còn lục đục nội bộ vậy hả?"
Ô Đông gật đầu.
Tần Ninh nghiêm túc nói: "Các ngươi mà như vậy thì còn ra thể thống gì nữa? Ta cứ ngỡ nhà họ Đường, nhà họ Hải, nhà họ Bạch và nhà họ Lư đã chung sống với nhau hòa thuận rồi chứ, không thể tin được cái chuyện cãi nhau này vẫn còn xảy ra!"
Cả ba người Ô Đông, Bàng Bột và Lang Việt đồng loạt gật đầu.
Bọn họ cũng cảm thấy hơi bất đắc dĩ, trong đây có một số người thật sự có lòng tự tôn rất cao.
Cần thời gian để từ từ hòa hợp với nhau.
Nhưng Tần Ninh làm gì còn thời gian để chờ đợi?
"Để ta nghĩ lại xem...", Tần Ninh từ tốn cất lời: "Nếu như đã kiên nhẫn nói với bọn họ rằng phải hòa thuận, phải làm người một nhà mà bọn họ không muốn nghe thì áp dụng một số biện pháp mạnh đi".
Biện pháp mạnh ư?
Biện pháp mạnh là thế nào?
Chạm phải ánh mắt của những người khác, Tần Ninh cười sảng khoái hỏi: "Các ngươi có cao kiến gì không?"
Bàng Bột tiến lên phía trước: "Chi bằng xây dựng Sinh Tử Đài để bọn họ quyết định thắng bại ngay trên đó luôn ạ?"
"Không được, không được".
Hải Quảng Nghĩa phản đối ngay tắp lự: "Cứ như thế thì chẳng phải cường giả có thể khiêu chiến kẻ yếu liên tục rồi ư?
Ngươi không phục à?
Không phục thì lên Sinh Tử Đài với ta, ngươi có dám không?
Thế khác gì làm mấy kẻ đó ngạo mạn hơn nữa!"