Nếu không như vậy thì một đạo tiên lôi Tam Thiên đã đánh chết lục phủ ngũ tạng của hắn rồi! "A a a...", đột nhiên, một cái đầu thò ra từ trong ống tay áo của Tần Ninh, kêu đau đớn vì bị điện giật.
Cửu Anh trợn trắng mắt, nhìn Tần Ninh, la oai oái với cái miệng sùi bọt mép: "Gia ơi, cái thứ gì thế kia?"
Thấy Cửu Anh, Tần Ninh bỗng hớ ra: "Suýt chút nữa đã quên khuấy ngươi rồi".
"Hả?"
"Tiên lôi Tam Thiên bổ lên người ngươi nói không chừng sẽ giúp ngươi tiến hành một lần lột xác nữa đấy. Bây giờ ngươi chỉ mới đến cảnh giới Kim Tiên sơ kỳ mà thôi, làm mất uy danh của hung thú, mất mặt bộ tộc Cửu Anh của ngươi quá đấy!”
"Hả?"
"Ta nghĩ có lẽ tiên lôi Tam Thiên sẽ không bổ chết ngươi được đâu, thử xem".
"Hả?"
"Lỡ có bổ chết ngươi thì cũng không liên quan gì tới ta, đằng nào ngày nào ngươi ở với ta cũng chẳng được tích sự gì cả".
"...", Cửu Anh ngây ra như phỗng.
Sao đột nhiên, sao đột nhiên nó thò đầu ra làm gì?
Giờ thì... Một lát sau, Tần Ninh ngang nhiên nắm lấy cổ Cửu Anh và quăng nó ra khỏi người mình.
Cửu Anh hóa lớn thành kích thước ba trượng bị ném ra, quăng vào lôi trì.
Ngay sau đó... Ùng ùng ùng! Chát chát chát! Tất cả sấm sét, tia chớp dội lên người Cửu Anh.
Nó chưa kịp thốt một câu nói nào đã bị bổ thành một cục đất cháy đen, cuộn mình thành một cục trong đó, không nhúc nhích.