Mấy năm gần đây Tần Ninh mãi không có tin tức của Quân Phụng Thiên nên lòng hắn vẫn luôn lo lắng đến tình hình của Quân Phụng Thiên.
Tuy tên nhóc này thường ăn chơi lêu lổng nhưng hắn lại thật lòng coi Quân Phụng Thiên trở thành đứa em nhỏ của mình khi trải qua những năm tháng ở kiếp thứ chín tại tiên vực Đại La.
Bấy lâu nay vẫn không chút tin tức nên Tần Ninh cũng hơi nôn nóng.
Dịch Tinh Thần không cảm thấy gì, nói: “Công tử Tần Ninh, tên Giao Tử Huyên kia chính là kẻ tàn ác, nó thân là người của bộ tộc Tam Vĩ Lân Giao mà lại tàn nhẫn giết hại biết bao nhiêu sinh linh vô tội, vậy nên ta với Bạch Hạo Vũ mới truy sát hắn ta, cũng chỉ để trừ gian diệt ác mà thôi!”
Giao Tử Huyên mắng lại: “Ta đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, đó không phải là ta, mà là huynh trưởng của ta, Giao Tử Lăng!”
Bạch Hạo Vũ nghe thế bèn chế nhạo cười nói: “Huynh trưởng của ngươi Giao Tử Lăng à?
Ngươi đúng là nói dối không chớp mắt mà”.
“Trong bộ tộc Tam Vĩ Lân Giao chỉ nghe đến tên tuổi của Giao Tử Huyên ngươi nổi như cồn nhưng lại chưa bao giờ nghe nói ngươi có một người huynh trưởng!”
“Hơn nữa, huynh trưởng của ngươi giống y đúc ngươi sao?”
Giao Tử Huyên đáp: “Hai người chúng ta là huynh đệ cùng trứng, đương nhiên là giống nhau như đúc rồi”.
Dịch Tinh Thần nói tiếp: “Hai huynh đệ các ngươi là huynh đệ cùng trứng thì chẳng lẽ hơi thở hồn phách đều giống nhau như đúc ư?”
Giao Tử Huyên tức giận không thôi.
“Hồn phách của hai huynh đệ chúng ta tất nhiên là khác nhau rồi, nhưng tên khốn Giao Tử Lăng kia lại tu luyện một loại tiên thuật có thể che giấu khí hồn phách của mình, ngụy trang thành ta!”
“Không chỉ có các ngươi đang tìm hắn ta đâu, mà ta cũng đang tìm đó!”
“Tự biên tự diễn, thú vị lắm”.
Bạch Hạo Vũ cười nhạo nói.
Thấy dáng vẻ của hai người họ vẫn luôn tràn đầy ý đối địch với mình thì Giao Tử Huyên hứ một tiếng, lười nói tiếp.
đúng là hắn biết thật.