“Vạn Thừa Phong là đại ca ta!”
Người đàn ông nói: “Tại hạ, Vạn Tiên Lâu, gia gia của ngươi, Vạn Vô Thanh!”
Nghe vậy Tần Ninh bèn nhíu mày.
Tin tức trên đảo Huyết Minh này lan rất xa nên người của Vạn Tiên Lâu đến cũng là việc trong dự đoán.
Minh Thủy Tuyền là phu nhân của Vạn Thừa Phong, phu nhân mình bị giết mà Vạn Thừa Phong không đến báo thù mới là lạ.
Nhưng mà, Vạn Thừa Phong chưa đến thì Vạn Vô Thanh đã đến đây rồi.
Vạn Trạch Dương đứng bên lạnh nhạt nhìn về phía Tần Ninh, hừ nói: “Tần Ninh, hôm nay là ngày chết của ngươi rồi!”
Mười người kia đằng đằng sát khí.
Sắc mặt Tần Ninh kỳ lạ nói: “Quản lý cấp cao của Vạn Tiên Lâu các ngươi đâu rồi?
Không có Huyền Tiên thì không giết được ta đâu”.
Minh Thủy Tuyền là Ngọc Tiên cảnh giới Hóa Ngọc hậu kỳ.
Tào Hạo Nhiên là Ngọc Tiên cảnh giới Thành Ngọc sơ kỳ.
Nghiêm Tử An cũng là Ngọc Tiên cảnh giới Thành Ngọc sơ kỳ.
Bọn họ đều chết trong tay hắn.
Bọn họ đúng là Ngọc Tiên thật nhưng vẫn chưa đủ đâu.
“Chỉ dựa vào một con nghiệt súc mà cũng dám diễu võ dương oai sao?”
Vạn Vô Thanh hừ, nhìn vào một ông lão bên cạnh, khom người nói: “Kỳ Huỳnh đại nhân... phiền người!”
Ông lão tên Kỳ Huỳnh nhìn về phía Cửu Anh, lạnh lẽo nói: “Lão phu rất thích mấy con hung thú này, để ta bắt nó về nghiên cứu”.
Cửu Anh nghe thế bèn nổi trận lôi đình.