Nghe vậy Giao Tử Huyên hoàn toàn không biết nói gì cho phải.
Cách chú ý trọng điểm ảo như vậy, cô cô làm sao quản lý được cả tộc Tam Vĩ Lân Giao vậy trời?
Giao Hóa Vũ lại nói: “Tử Huyên yên tâm đi, mặc kệ là bọn hắn muốn đối phó ai trong hai đứa đều là đang khiêu khích tôn nghiêm của tộc Tam Vĩ Lân Giao”.
“Chúng ta, tộc Tam Vĩ Lân Giao có thể hóa lục vĩ, cửu vĩ, thậm chí là mọc cánh, thành tiên thành thần, nghịch biến thành long. Chỉ là mấy tên phủ Hạo Thiên mà dám ức hiếp chúng ta sao?”
“Để ta sai người làm loạn ở hải vực của phủ Hạo Thiên cho bọn hắn biết điều một chút”.
Nghe vậy Giao Tử Huyên hoàn toàn bất lực.
“Cô cô...”, Giao Tử Huyên nhìn cô cô mình, rồi lại nhìn Giao Tử Lăng bất đắc dĩ thở dài: “Ai da, thôi quên đi”.
“Lần này ta trở về để bẩm báo một chuyện rất quan trọng với phụ thân”.
Trước đại điện, Giao Tử Lăng cười to nói: “Nhị đệ, chuyện ngươi muốn nói có phải là chuyện về vùng biển Thái Ất không?”
Nghe vậy, Giao Tử Lăng sửng sốt.
Mà lúc này, từ trong đại điện có hai bóng hình cao lớn đi ra.
Hai người này dáng vẻ thì có vài phần giống nhau nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.
“Phụ thân!”
“Nhị Thúc!”
Nhìn thấy hai người kia, Giao Tử Huyên cung kính cúi chào.
“Tử Huyên, chuyện của vùng biển Thái Ất, đại ca ngươi đã nói với chúng ta rồi. Bọn ta quyết định sẽ đến vùng biển Thái Ất xem rốt cuộc là như thế nào”.
Người bên trái thoạt nhìn khoảng hơn 30 tuổi, thân hình cao lớn, khí chất oai vệ nói: “Ngươi với đại ca đi cùng cô cô đi!”
Giao Tử Huyên nghe vậy thầm nói: “Vẫn là để cho Nhị thục đi cho chắc ăn...” “Tiểu tử thúi, người nói vậy là có ý gì hả?”
Giao Nguyên Sơ và Giao Thừa Thiên đứng ở trước đại điện nhìn thấy cảnh như vậy thì nhìn nhau cười khổ.