Hơn nữa, toàn bộ thân tàu đều được bao phủ bởi một loại ngọc màu vàng.
Đó là một loại ngọc tên là Thông Điền Ngọc dùng để chế tạo tiên khí Huyền phẩm.
Nếu số Thông Điền Ngọc này đặt ở Huyền Thiên Cung hay Vạn Tiên Các đều đủ khiến bọn họ phát cuồng lên vì nó.
Thế nhưng giờ bọn họ lại chỉ đem chế thành phi thuyền để cưỡi.
Phi thuyền to lớn dần dần đáp xuống tỏa ra ánh sáng vàng lóa mắt cũng như tiên khí tán dật ra.
Mà bốn phía của phi thuyền đều cắm một cây cờ nhỏ.
Phía trên cờ có khắc hình ảnh trời đất, ở góc khắc hai chữ Càn Khôn! Mà ở chính giữa phi thuyền có một cây cờ lớn tới cả trăm trượng, đang đón gió bay phấp phới.
Càn Khôn Điện! Đó là biểu tượng của Càn Khôn Điện.
Mà cũng chỉ có Càn Khôn Điện mới có thể bài ra thực lực như thế ở đây.
Vạn Tuyết Phong, Vạn Tuyết Phù cùng với Bắc Thiên Tâm đều khom người hành lễ.
Phi thuyền dần ổn định đỗ ở phía trước Vạn Tiên Lâu.
Một tòa thang cuốn được hạ xuống từ bòng thuyền, sau đó có vài người đi từ trên phi thuyền xuống.
“Ha ha ha ha…”, một tiếng cười sang sảng vang lên.
Mọi người tập trung ánh mắt về phía người vừa phát ra tiếng cười đó.
Dẫn đầu đoàn người là một người đàn ông, trông có chút mập mạp, tóc dài buộc lên cao, khuôn mặt hồng nhuận cho người ta cảm giác khá béo phệ.
Tuy nhiên, khí thế của người này lại đủ nghiền nát tất cả mọi người ở đây.
“Sư đệ Tuyết Phong!”
“Sư muội Tuyết Phù!”
“Sư đệ Thiên Tâm!”
Nam tử dẫn đầu kia trong lúc cười ha ha đã tiến đến, cầm chặt tay của Vạn Tuyết Phong cùng Bắc Thiên Tâm, thậm chí còn ôm họ một cái rất chặt.
“Hạng sư huynh!”
“Nói bậy!”