Tất cả mọi người đều vô cùng hoảng sợ.
Có chuyện gì vậy?
Lại có thêm nhân vật lớn nào nữa?
Lúc mọi người đang nhìn quanh bốn phía.
Bên trái sơn môn, một thanh niên đang dựa vào một tảng đá lớn.
Thanh niên khoanh hai tay trước ngực, hờ hững nói: "Dám ra tay với Tần đại ca của ta, muốn chết!"
Tần Ninh đưa mắt nhìn lại, cũng sửng sốt.
"Phụng Thiên!"
Bóng người đứng ở trước vách núi kia đúng là Quân Phụng Thiên.
"Ca!"
Quân Phụng Thiên nhìn thấy Tần Ninh, lập tức cười haha: "Ca của ta, ta nhớ ngươi muốn chết!"
Bóng người đó hạ xuống, phi về hướng Tần Ninh, giang hai tay ra ôm lấy cổ hắn, hai chân cũng vòng qua người hắn.
Hắn ta há miệng ra muốn xích lại gần mặt Tần Ninh.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay đưa ra chắn trước miệng hắn ta.
"Cút! Ghê tởm!"
Tần Ninh nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Quân Phụng Thiên gần trong gang tấc, cười mắng: "Tên nhóc thối, rốt cuộc ngươi đã đi nơi nào?"
Những năm gần đây, điều mà Tần Ninh lo lắng nhất chính là Quân Phụng Thiên.
Theo lý mà nói, hắn ở biển Đông Tiên, Quân Phụng Thiên cũng nên ở biển Đông Tiên.
Mấy năm nay, danh tiếng của hắn có thể nói là rất lớn ở biển Đông Tiên, nhưng Quân Phụng Thiên vẫn không tới tìm hắn.
Lúc này Quân Phụng Thiên leo xuống dưới, khoanh tay mà đứng, kín đáo nói: "Ta ở biển Tây Tiên”.
"Hả?"
Tần Ninh sửng sốt.