Cuối cầu thang là một cánh cửa sắt đang đóng chặt.
Tần Ninh đứng trước cánh cửa sắt đó, ánh mắt bình tĩnh đến lạ.
Bảy người Phạm Văn Ngang nối gót đến trước cánh cửa sắt kia.
“Mời Tần công tử lùi ra sau mấy bước, để tại hạ thử xem liệu có phá vỡ được cánh cửa này hay không”.
Dù sao thực lực của Phạm Văn Ngang cũng ở cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên nên thực lực rất mạnh.
Tần Ninh không phản đối rồi lùi ra sau vài bước.
Phạm Văn Ngang nắm chặt tay, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra một thanh kiếm sắt.
Thanh kiếm sắt ấy đầy vết gỉ, thế nhưng khi nó ở trong tay Phạm Văn Ngang lại tỏa ra một luồng khí thể khiếp đảm như có thể chém ngang cả trời đất.
“Phá!”
Phạm Văn Ngang cầm kiếm sắt, tiên khí trong cơ thể cuồn cuộn trào dâng.
Rầm… Tiếng nổ khủng kiếp vang vọng.
Bên ngoài cánh cửa sắt lóe tia lửa, xuất hiện một vết kiếm.
Thế nhưng, dù đã chịu một đòn của Cửu Thiên Huyền Tiên nhưng cánh cửa sắt đó vẫn lù lù không sao cả.
Phạm Văn Ngang nhíu mày.
“Để ta thử xem, được không?”
Một giọng nói bỗng vang lên.
Phía sau bọn họ, trong tháp tối tăm kia chợt có những tia sáng chiếu rọi.
Một đoàn người lững thững đi tới, cầm đầu là một người đàn ông trông khoảng độ ba mười tuổi, dáng người mảnh khảnh, mặt mày lộ rõ sự cương nghị, quyết đoán.
“Thánh Thiên Cương!”
Phạm Văn Ngang thấy người bước tới thì nhíu mày.
Bên ngoài cánh cửa sắt bỗng xuất hiện những đường văn ấn cực kỳ phức tạp và trên cả la bàn cũng lần lượt xuất hiện từng đường văn ấn.