Giờ bỗng nhiên nghe lại tin tức của Dị tộc, mà lại còn gần ngay gang tấc thế này nữa.
“Lẽ nào bọn chúng định tập trung lực lượng ở biển Nam Thiên rồi xâm chiếm vùng đất Trung Thiên một lần nữa chăng?”
Thánh Thiên Cương nhìn thoáng qua Phạm Văn Ngang rồi nói tiếp: “Không chắc là không có khả năng ấy… U Cổ tộc, Huyết Nguyệt tộc và Linh Đồng tộc bị chèn ép vào năm xưa rồi suy sụp, đây là những Dị tộc đã biết ở Thái Thượng tiên vực, nhưng không biết là...”, Thánh Thiên Cương nói tới đây thì hơi ngập ngừng, bỗng nhiên ấn vào la bàn trong tay.
Rắc rắc rắc! La bàn chuyển động, tỏa sáng rực rỡ.
Trước mặt mọi người, cánh cửa sắt đang đóng kín ở tầng hai từ từ mở ra.
Một luồng khí ảm đạm đìu hiu ập tới.
Huyền Tiên và Cửu Thiên Huyền Tiên ở đâu đều đã bày trận sẵn sàng chuẩn bị đón địch.
Thánh Thiên Cương nhìn về phía trước, ảm đạm nói: “Vân Tử Diệp mà Tần công tử giao đấu kia là sư đệ cũ của ta... Hắn ta đã không còn là chính mình nữa mà đã bị người của U Cổ tộc khống chế...”
“Lũ Dị tộc này thật đáng chết”, Phạm Văn Ngang mắng.
Trong Tiên Giới, dù là người hay là yêu có chém giết lẫn nhau nhưng đó đều là chuyện trong Tiên Giới.
Còn đám Dị tộc này lại không rõ lai lịch, không rõ chúng có mục đích gì.
Nhưng từ xưa tới nay, nơi nào xuất hiện Dị tộc thì chẳng có chuyện gì tốt lành cả.
Bọn chúng có thể có những bí mật mà không muốn ai trong Tiên Giới hay mười hai tiên vực lớn biết.
Trong Tiên Giới có ba thái độ.
Loại thái độ thứ nhất là cảm thấy Dị tộc không uy hiếp được Tiên Giới nên bình thường sẽ không quan tâm tới chúng, nhưng nếu gây chuyện thì đến lúc đó giết cũng không muộn, dù sao các tiên đế tiên tôn trong các tiên vực hùng mạnh đâu phải lũ bất tài.