Tần Ninh gật đầu.
Dịch Tinh Thần kinh ngạc hỏi: “Vậy tên Vân Tử Diệp kia đâu rồi?”
“Hắn ta đang trốn ngay trong cái tháp cổ này”.
Lúc này, hai người Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần cũng tham chiến, chém giết đám hài cốt kia.
Thế nhưng chẳng bao lâu sau, cả hai cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
“Ngươi... Ngọc Tiên đỉnh phong hả?”
Bạch Hạo Vũ có Tam Nguyên đạo thể, một cơ thể có thể chia thành ba phần, một hồn phách có thể biến thành ba hồn phách nên cảm giác của hắn ta cực kỳ nhạy bén.
Bạch Hạo Vũ vừa cảm nhận được khí tức của Tần Ninh thì lập tức há hốc mồm.
Lần trước gặp nhau, hai người bọn họ là Thành Ngọc hậu kỳ, cách Huyền Tiên chỉ một bước.
Nhưng khi ấy Tần Ninh mới tới cảnh giới Ngọc Tiên.
Mà nay mới qua mấy tháng.
Tần Ninh đã gần chạm vào cánh cửa Huyền Tiên rồi! Gì mà thăng cấp nhanh dữ thế! “Ừ”.
Tần Ninh chém ra một kiếm, đánh bay một bộ hài cốt, nhắc nhở: “Tập trung chút đi”.
Đám hài cốt kia tấn công rất dồn dập, bất cẩn chút thôi là sẽ bị thương ngay và rồi chết thế nào cũng không biết.
Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần kiềm chế tâm trạng kinh hãi của mình rồi tiếp tục ứng chiến.
Những đòn tấn công chí mạng thi nhau lao tới.
Ngay giờ phút ấy, Tần Ninh tập trung cao độ, điều khiển Diễn Ma Tiên Đao và Liệt Hỏa Tiên Lôi Kiếm liên tục tấn công phía trước.
Nhờ có thể Bát Hoang Ly Thiên Viêm nên công kích của đám hài cốt ấy không làm hắn bị thương.
Những bộ hài cốt ấy cứ tấn công dồn dập mà không sợ chết hay đau đớn, nên đã gây cho mọi người áp lực rất lớn.