Truyện Phù Hành Mạt Thế - L Tứ X Tịch Y : chương 3: thanh hòa
Phù Hành Mạt Thế - L Tứ X Tịch Y
-
L Tứ X Tịch Y
Chương 3: Thanh Hòa
Tìm nửa ngày cũng không thấy siêu thị, nàng quay đầu muốn về nhà... Nhưng mà, sao nàng luôn cảm thấy cái ót nóng nóng?
Bước đi nhanh hơn.
"Nếu tôi là cô, tôi sẽ dừng lại." Một giọng nữ vang lên sau lưng nàng.
Thân mình Tạ Dư Trì cứng đờ sau đó mới thả lỏng lại, ở mạt thế, rất hiếm mới gặp được nhân loại, hơn nữa không phải là nam nhân, vậy chắc cũng không có vấn đề gì!
Nàng quay đầu lại, ánh sáng màu đỏ vụt qua, không thấy ai... Từ từ, cái màu đỏ vừa rồi là gì?
『 Ký chủ, ngài vừa mới bị nhắm vào, ngài vui không? 』
"Vui vẻ cái đầu mi, thế mà không nhắc nhở ta?!"
『 Hệ thống không cung cấp chức năng cảnh báo. 』
Tạ Dư Trì tỏ vẻ thực khó chịu, nàng nhìn nhìn xung quanh cũng không thấy gì khác thường, nàng gãi gãi sau đầu có chút bối rối, "Ai đó, cô có thể đi ra không? Tôi cũng không có vũ khí."
"Đương nhiên có thể." Tạ Dư Trì nhìn sang theo tiếng nói, chỉ thấy một tiểu tỷ tỷ mặc áo sơ mi trắng quần jean nhảy xuống từ cửa sổ lầu hai đối diện... Nhảy, nhảy xuống?!
Tạ Dư Trì có chút kinh ngạc đến ngây người.
Tiểu tỷ tỷ có mái tóc xoăn gợn sóng đỏ rực, Tạ Dư Trì mím môi, âm thầm lùi lại hai bước. Nàng liếc đến chiếc đồng hồ cơ trên cổ tay trắng nõn của tiểu tỷ tỷ, có chút kinh ngạc.
Dù sao thì ở tận thế, nàng không nghĩ sẽ có người mang đồng hồ.
Tạ Dư Trì nhìn phía sau lưng cô —— súng, bắn, tỉa? Dù sao thì Tạ Dư Trì cũng không biết nó là loại gì.
『 JX-4 Barrett, súng bắn tỉa Barrett kinh điển, loại súng bắn tỉa có cỡ nòng lớn, có tầm bắn siêu xa, có thể xuyên qua cơ thể nhiều địch nhân! 』
Wow, thật tuyệt vời, vừa rồi suýt chút nữa nó đã xuyên qua cơ thể ta rồi đấy. Tạ Dư Trì cười thân thiện.
"Xin chào, cô có thức ăn nước uống không? Tôi có chút đói." Tiểu tỷ tỷ thực tự quen thuộc, cô vươn tay phải, "Thanh Hòa."
"Tạ Dư Trì." Tạ Dư Trì bắt tay đáp lại theo phản xạ, bàn tay của tiểu tỷ tỷ thực mềm... "Tôi có chút thức ăn, cũng có nước uống... Khụ."
Thức ăn và nước uống rất khan hiếm ở tận thế phải không nhỉ?! Nàng vừa mới không cẩn thận nó ra hết rồi sao?! Liệu nàng có bị áp chế đi không? Sẽ bị cướp sạch!!! Chắc chắn sẽ bị!
"Bảo bối, em rất thú vị." Thanh Hòa nhẹ huýt sáo, cô cởi ba lô xuống, ném cho Tạ Dư Trì, "Cầm lấy."
"Hả, à, ò, được rồi..." Tạ Dư Trì luống cuống tay chân ôm lấy, nhét phù chú vừa mới lấy ra vào túi, có chút mờ mịt nhìn tiểu tỷ tỷ này.
"Bao nhiêu tuổi rồi?" Thanh Hòa thản nhiên rút ra một điếu thuốc, dùng bật lửa đốt lên, "Người thường? Một mình? Sống cũng lâu đó."
"Khụ, khụ, khụ..." Tạ Dư Trì bị sặc, có chút kinh ngạc, người ở mạt thế đều giao lưu như vậy sao? Người thường? Một mình? Sống lâu đó??? Là có ý gì chứ?!
"Mười tám, một mình."
"Em, sống ở đâu? Dẫn đường đi." Thấy Tạ Dư Trì bị sặc, Thanh Hóa dập tắt điếu thuốc, dẹp đồ đạc, "Không hút thuốc?"
"Dạ..."
"Khá tốt."
Tạ Dư Trì do dự đứng tại chỗ, nhìn tiểu tỷ tỷ này, "Chị, chị sẽ không đến mức giết tôi chứ?"
"Không hẳn." Thanh Hòa cười ra tiếng, "Chỉ là điều tra khu vực này mà thôi, hiếm khi tìm được người thường ngốc như em, em muốn về căn cứ với chị không? Nhưng có thể sẽ bị người ta bán đi biến thành gia súc."
"Gia, gia súc?!" Tạ Dư Trì hoài nghi thính lực của mình có vấn đề, còn nữa, tiểu tỷ tỷ này vừa mới nói mình ngốc sao?!
"Ah. Là nô lệ? Em hiểu không? Có thể hiểu là người có năng lực áp chế người thường một cách tuyệt đối." Thanh Hòa giải thích, "Bây giờ là mạt thế, đã hơn một tháng, căn cứ vừa mới được thành lập, rất nhiều thứ vẫn chưa hoàn thiện, thú tính áp cả nhân tính, cá lớn nuốt cá bé, hiểu không? Ừm...... Ví dụ như chị, 2 Sao, có thể hoành hành ở căn cứ, coi tọng ai thì có thể trực tiếp mang về nhà, không ai dám ý kiến, hiểu không?" Thanh Hòa thấy ánh mắt Tạ Dư Trì dại ra, gãi gãi đầu có chút cạn lời, "Không hiểu?"
"Hiểu..." Tạ Dư Trì tỏ vẻ chính mình không muốn hiểu.
Nàng, đường đường là một Phù Chú Sư! Chẳng phải ở căn cứ, sự tồn tại của nàng còn không bằng cái rắm hay sao?! Tạ Dư Trì đã từng cảm thấy, nàng có một hệ thông giả là sự thật. —— Nhưng mà, tiểu tỷ tỷ này thế nhưng là 2 Sao! Quả thực là đại lão.
"... Biệt thự kia là nhà em, sau đó... Ừm, có nước nóng cho chị tắm rửa, ừm... Chị có thể thoải mái nghỉ ngơi, ừm..." Tạ Dư Trì có chút suy sút, "Sau đó, chị có thể rời đi nếu muốn, em vẫn vậy, tiếp tục ở chỗ này."
"Vật tư có thể cướp ở nơi này gần như hết sạch rồi." Thanh Hòa búng tay một cái, "Em sẽ chết đói đó bảo bối."
Tạ Dư Trì: "..." Nàng có thể nói mình thà chết đói cũng không muốn làm gia súc không?!
"Từ từ, đây là mùi gì... Ở đây có tang thi sao? Bảo bối, em giỏi đó, còn nuôi cái thứ này?" Cái tên Thanh Hòa này không đúng với tính cách của cô chút nào, cô vuốt mái tóc dài của mình, gác khẩu Barrett lên, động tác cực nhanh khiến Tạ Dư Trì líu lưỡi.
Nhưng một bóng đỏ còn nhanh hơn cả Thanh Hòa, gần như hất văng khẩu Barrett trong nháy mắt.
"Grào..." Bóng đỏ lóe lên, bị Thanh Hòa dùng tay không đánh vào bụng rồi ném ra ngoài.
"Bảo bối, em nuôi chó sao?" Thanh Hòa hơi kinh ngạc, "1 Sao? 1 Sao rưỡi? Chậc chậc, không tệ."
"Gì cơ?!"
『 Đây là tiểu đồng đội hệ thống tặng cho kí chủ, là chó nông thôn Trung Quốc bán tang thi. Bởi vì có tình cảm sâu đậm với ký chủ, ngay cả hệ thống cũng không khỏi cảm động, cho nên mới không làm nó mất lý trí. 』
Hệ thống, mi không thể cảm động vì ta một chút sao?! Tạ Dư Trì tỏ vẻ đau lòng, nhưng giây tiếp theo nàng thấy tiểu tỷ tỷ kia đấm vào bụng tiểu đồng đội của mình, khi người bạn nhỏ bay một lần nữa với một tiếng "Ẳng", tim nàng đều rung lên.
"Đừng! Đừng! Dừng lại! Đừng đánh nữa!!!" Đầu óc Tạ Dư Trì nóng lên, tiến lên gắt gao ôm lấy cánh tay Thanh Hòa, "Người một nhà, người một nhà."
Nếu tiểu đồng đội hệ thống cho bị đánh chết, Tạ Dư Trì cũng không biết đi đâu để mà khóc.
"Bảo bối... Em, khá có lực đó, nhưng có thể buông ra được không?"
Tạ Dư Trì xấu hổ buông tay ra, nhìn Thanh Hòa nhặt khẩu Barrett lên, ôm vào lòng lau lau đặc biệt xót xa, "Haizz, đưa chị về biệt thự của em đi, vợ chị bị trầy hết rồi."
"...???" Tạ Dư Trì nhìn nhìn Thanh Hòa, rồi nhìn khẩu JX-4 Barrett trên tay cô, khóe miệng giật giật, im lặng xoay người dẫn đường.
Nàng phất phất tay, tiểu đồng đội vẫy đuôi chạy lại, cọ cọ ống quần nàng.
... Tiểu đồng đội cũng cần tắm một chút.
Khi đại lão đang tắm, Tạ Dư Trì không khỏi tò mò nhìn vào ba lô cô, trong đó có băng đạn, các vật dụng bảo dưỡng súng bắn tỉa gì đó, một bình nước khoáng đã uống được một nửa và hai hộp hộp thịt hộp?!
À, còn có hai bao thuốc lá, một khẩu súng lục tự động, một chiếc bật lửa... Yo, đây là lựu đạn à?!
Tạ Dư Trì cảm thấy mình như một đứa nhà quê vậy.
『 Không phải cảm giác. 』
Mi im đi!
Tạ Dư Trì lại lục lục, thế mà tìm thấy một hộp sô cô la đậu phộng?!
"À, cái đó, em muốn ăn thì cứ ăn." Thanh Hòa lau tóc bước ra, thấy động tác của Tạ Dư Trì cũng không tức giận, "Chị ngủ ở đây?"
"Không! Đây là phòng em!" Thái độ Tạ Dư Trì rất kiên quyết.
"Được rồi bảo bối, chúng ta ngủ cùng nhau đi." Thanh Hòa cũng không bận tâm, cô ôm Barrett lên giường, đau lòng bắt đầu lau nó.
Tạ Dư Trì: "..."
Tạ Dư Trì ôm tiểu đồng đội vào tắm sạch sẽ cho nó, sau đó mới bắt đầu tắm.
Nàng tắm xong, định lấy một bộ đồ ngủ từ trong ba lô mặc vào, mới nhớ lúc đi vào không mang theo quần áo?!
A a a a a a a a a a!!!
"Hửm? Bảo bối, em có nhiều quần áo ghê." Thanh Hà hơi nhướng mày, "Quần áo mới, đặc biệt là quần áo ấm vào mùa đông có thể đổi không ít thức ăn và nước uống. Đương nhiên, không có kẻ ngu ngốc nào lại lấy ra đổi cả."
"Phải, phải..." Tạ Dư Trì xấu hổ cười cười.
"Có quần áo mới không?"
"Có lẽ trong tủ quần áo ở phòng khác có..." Vì Tạ Dư Trì không thể mặc nên nàng không lấy.
"Ò, vậy ngày mai chị sẽ lấy." Thanh Hòa trang trọng đặt khẩu Barrett bên mép giường rồi nằm xuống, "Nhà này không ai ở?"
"Có tang thi khác, nhưng đã bị em giết."
"Em? Vậy em cũng không tệ lắm." Thanh Hòa hơi kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ tới, "Em mười tám tuổi? Nhìn không giống lắm."
"... Có lẽ là do vóc người nhỏ?" Tạ Dư Trì tỏ vẻ thật ra ban đầu chính nàng cũng không tin, nhưng chuyện này không thể nói ra.
"Em rất thú vị, đi căn cứ chị có thể miễn cưỡng mở cửa sau cho em." Thanh Hòa cười, "Chị nghĩ Thuật Dung sẽ cảm thấy hứng thú với chó của em."
"Thuật Dung?"
"À, là bạn chị, cũng là 2 Sao, cậu ấy lên 2 Sao sớm hơn chị." Thanh Hòa trở mình, "Cậu ấy a, có dáng người rất tốt, nhưng em và cậu ấy không phải là cùng một loại người đâu. Chà, cuộc sống của cậu ấy quả thật là quá nhàm chán không thú vị, thậm chí không tìm nam nhân. Nếu không phải nhiều năm rồi mà cậu ấy không làm ra động tác gì với chị, chị còn tưởng rằng cậu ấy thích nữ nhân đó chứ."
Tạ Dư Trì: "..." Sao lại so sánh với tôi?! Cái gì mà không phải cùng một thế giới?! Vậy tôi thuộc loại nào? Nhàm chán? Tìm nam nhân?! Rốt cuộc mạt thế này hỗn loạn đến mức nào vậy!!!
Đối mặt với đại lão, có bao nhiêu lời phàn nàn cũng chỉ có thể im lặng nuốt vào bụng.
『 Ký chủ, cần giúp không? 』
Cút! ——
Lúc Tạ Dư Trì tỉnh lại, Thanh Hòa đã thay quần áo và đang ngồi lau Barrett.
Tạ Dư Trì dụi mắt bò dậy, còn chút mơ hồ.
"Ừm, hả? Mấy giờ rồi?..."
"Gần trưa rồi, bảo bối em không đói sao? Thảo nào có thể sống lâu như vậy." Thanh Hòa một tay xách ba lô, tay kia đeo Barrett lên lưng, "Đi thôi."
Chẳng lẽ... Đại lão chỉ thiếu người xách ba lô thôi sao???
Danh Sách Chương: