Truyện Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa - Quả Táo Tiểu Thư : chương 372
Lật Đức Hầu đứng bên cạnh Trầm Hạt, tiếp đó hít sâu vào một hơi, quay đầu nhìn hắn, cười mắng: "Đồ ngu!"
Lật Đức Hầu nói xong, Khánh Dương Hầu đang đứng bên phải Trầm Hạt, cũng mắng theo: "Đồ ngu!"
Lật Đức Hầu: "Đồ ngu, đồ ngu, thiên hạ đệ nhất!"
Khánh Dương Hầu: "Đồ ngu, đồ ngu, thiên hạ vô địch!"
* * *
Theo lý thuyết, chức quan của Trầm Hạt là Đại lý tự khanh, người này bất luận là tố chất tâm lý tố hay những yếu tố khác, hẳn phải không kém. Dù sao chốn tranh đấu chốn quan nhiều năm như vậy hắn vẫn chịu đựng nổi. Nhưng bây giờ, một hơi phải chịu kích động mạnh suốt mấy ngày, lần sau lại lớn hơn lần tước, hắn căn bản không thể chịu đựng được nữa. Trong đầu cùng hai bên tai, hai chữ đồ ngu giống hệt đám ruồi nhặng không ngừng vỗ cánh ong ong.
Trầm Hạt chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân cũng đã tràn ngập hai chữ đồ ngu nay, hiện tại cơ thể hắn như thùng thuốc nổ, chuẩn bị vỡ tung.
"Đủ rồi!"
Trầm Hạt bịt kín hai tai, run rẩy rống lên một câu.
Chu Thanh thuận thế tiến lên, nói: "Là ông đã làm ra chuyện gì không thể để lộ ra ngoài, bị người phát hiện, cho nên mới giết người diệt khẩu đúng không! Để ta nói xem, ông có thể làm ra chuyện thương thiên hại lý gì! Những người này, thi thể thối rữa đến mức chỉ còn lại xương trắng, năm tháng hẳn là cũng phải.."
Chu Thanh kéo cái giọng, nhìn sắc mặt tái xanh sụp đổ của Trầm Hạt.
".. Hai mươi năm đi!"
Bốn chữ này vừa ra, toàn thân Trầm Hạt liền cứng đờ, hắn dùng ánh mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Chu Thanh, tiến lên một cái bóp lấy cổ nàng.
Khánh Dương Hầu kéo hắn lại, hỏi: "Xì, như thế nào, Vinh Dương Hầu chết còn chưa đủ, bây giờ lại muốn giết thêm một Chu Hoài Sơn nữa à?"
Trầm Hạt vốn đã đứng bên bờ sụp đổ, bỗng nhiên nghe được hai cái tên Vinh Dương Hầu cùng Chu Hoài Sơn này, lại càng bị kích thích.
Lật Đức Hầu đứng ở một bên, mở miệng réo "đồ ngu, đồ ngu" không ngừng.
Trầm Hạt gào lên: "Ta không phải là đồ ngu! Chuyện hai mươi trước kia, ta không hề tham dự vào! Không phải ta, các ngươi bỏ qua cho ta đi! Ta cái gì cũng không biết, ta thật sự không biết gì cả!"
Vừa gào vừa khóc.
Chu Thanh sâu xa nói: "Không liên quan? Ai mà tin được! Phủ đệ Đại Lý Tự khanh chủ cách Vinh Dương Hầu phủ một bức tường. Đêm hôm đó, Vinh Dương Hầu Phủ đã xảy ra chuyện gì không cần ta phải nói nữa, nhưng Đại Lý Tự khanh phủ của ông thì sao? Một chút động tĩnh cũng không nghe được sao?"
Trầm Hạt không khỏi hồi tưởng lại chuyện xảy ra đêm đó theo tiếng nói của Chu Thanh.
Bất thình lình, Chu Thanh đổi chủ đề: "Những người này không phải ông giết, mà là Hoàng thị giết!"
Trước đó Thẩm Hạt chỉ lo bản thân không thoát khỏi liên quan đến án mạng, bây giờ, trong đầu hắn lại chỉ nghĩ tới sự kiện vào hai mươi năm trước kia. Chu Thanh nói không sai. Trận đồ sát hai mươi năm trước vì sao một chút động tĩnh hắn cũng không nghe được! Không chỉ hắn không nghe thấy, tựa hồ người trên dưới toàn bộ phủ đệ cũng không hề nghe được! Vì sao?
Trầm Hạt đã sớm dọa đến mất hồn mất vía, nghe vậy, không hề nghĩ ngợi, vô thức đáp: "Dĩ nhiên không phải ta!"
Chu Thanh đứng thẳng lưng, quay đầu hỏi ngỗ tác đang đứng một bên: "Kết quả như thế nào?"
Ngỗ tác nhất thời giật mình, nơm nớp lo sợ nhìn về phía Kinh Triệu Duẫn đại nhân nhà mình. Kinh Triệu Duẫn lại nơm nớp lo sợ nhìn Tô Hành.
Ánh mắt Tô Hành hơi dừng trên mặt Từ Ninh Viễn một lát, nhíu chặt hàng mày, dường như đang suy nghĩ gì đó, không để ý đến Kinh Triệu Duẫn.
Đoan Khang Bá nhìn Kinh Triệu Duẫn, nhìn Tô Hành lại nhìn Trầm Hạt, cuối cùng, nhìn về phía Khánh Dương Hầu, trong đầu là lời khích bác ly gián vừa rồi của Khánh Dương Hầu.
Kinh Triệu Duẫn không thu được chỉ thị nào, chỉ có thể nơm nớp lo sợ thu hồi ánh mắt gật gật đầu với ngỗ tác.
Ngỗ tác bất an, cất tiếng: "Người chết đại khái đã chết vào khoảng mười sáu năm trước."
Trầm Hạt lập tức ngã ngồi trên mặt đất. Mười sáu năm trước? Cũng chính là lúc Hoàng Thần chết.
Ngỗ tác liếc nhìn Trầm Hạt, lại cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Kinh Triệu Duẫn, ánh mắt xin chỉ thị: Còn tiếp tục không?
Kinh Triệu Duẫn lại nhìn về phía Tô Hành. Tô Hành vẫn không để ý đến hắn. Kinh Triệu Duẫn liền sờ cằm gật đầu một cái.
Ngỗ tác tiếp tục nói: "Thi thể nam, khoảng bốn mươi tuổi có ba người, hai người khoảng hai mươi tuổi, một người hơn ba mươi tuổi, còn biết võ công. Thi thể nữ, có 4 người chừng năm mươi tuổi, hai người chưa cập kê, hai người chừng ba mươi tuổi, trong đó một người còn đang có thai. Những người này chết, đều cùng một nguyên nhân, là do trúng độc mà chết. Phán đoán ban đầu, độc này là thạch tín."
Theo tiếng ngỗ tác hồi bẩm, trong đầu Trầm Hạt hiện ra khung cảnh lúc Hoàng Thần vẫn còn sống. Những người này, hắn đều đã từng tiếp xúc. Có xa phu, có quản sự, có sai vặt, có thiếp thân ma ma của Hoàng Thần, người mang thai kia là vợ của quản sự, cũng là đầu bếp nữ của Hoàng Thần.
Trong lòng Trầm Hạt tuôn ra bao nhiêu cảm xúc, bên tai vẫn không ngừng vang lên từng lời Chu Thanh nói.
Tô Hành vân vê ngón cái cùng ngón trỏ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trầm Hạt: "Những thi thể này bị phát hiện trong phủ của ngươi! Ngày hôm qua Chu Hoài Sơn mới dọn vào! Muốn nói hắn vu oan cho ngươi, cũng rất miễn cưỡng! Đến cùng là như thế nào, ngươi tốt nhất là cho mọi người một lời giải thích hợp lý! Mười mấy mạng người cũng không phải trò đùa!"
Mí mắt Đoan Khang Bá khẽ giật một cái, nhìn Tô Hành. Có ý gì? Đây là muốn trực tiếp từ bỏ Trầm Hạt sao?
Đoan Khang Bá có chút hãi hùng khiếp vía, vô thức đưa mắt nhìn sang Khánh Dương Hầu, lúc đang định dời mắt đi, Khánh Dương Hầu lại quay sang nhìn hắn, cười như có như không. Đoan Khang Bá nhíu chặt mày, thần sắc kia, ý tứ như thế nào đã quá rõ ràng. Đoan Khang Bá lập tức thu ánh mắt.
Trầm Hạt sững sờ, ngửa đầu nhìn Tô Hành, nghênh đón cái nhìn lạnh lẽo của Tô, hắn giật mình, lập tức hiểu được gì đó.
Trầm Hạt nhắm mắt, nói: "Trước kia tiền phu nhân của ta qua đời, những chuyện này đều là do muội muội nàng ấy xử lý, khi đó, ta bi thương quá độ, ngay cả lên triều cũng rất miễn cưỡng, chỗ ngự y chắc vẫn còn bệnh án ghi chép lại."
Đây là đen toàn bộ bô phân úp lên đầu Hoàng thị!
Chu Thanh nhìn về phía Thẩm Lệ, Thẩm Lệ nhẹ nhàng gật đầu, Chu Thanh liền nói: "Việc quan hệ đến mẹ ta, ta không thể cứ thế mơ mơ hồ hồ cho qua, nếu đã là Hoàng thị tự mình xử lý, vậy bước kế tiếp phải làm thế nào không cần ta nói nữa chứ?"
Chu Thanh nhìn Kinh Triệu Duẫn.
Kinh Triệu Duẫn lập tức đáp: "Tính chất vụ án quả thực ác liệt, Thẩm phu nhân yên tâm, hạ quan nhất định sẽ nghiêm tra không tha, cho lệnh từ một lời giải thích."
Dứt lời lại quay sang nói với Trầm Hạt: "Nếu lệnh phu nhân là người có hiềm nghi lớn nhất trong vụ án này, còn xin Thẩm đại nhân.."
Trầm Hạt hư nhược khoát tay ngắt lời hắn, nói: "Đại nhân cứ việc xử theo pháp luật."
Ngay khi Thẩm Hạt vừa nói xong, trong hố lớn bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: "Đại nhân, dưới này còn gì đó!"
Người nói, là sai nha do Kinh Triệu Duẫn mang tới, vừa rồi Kinh Triệu Duẫn ngỗ tác đi lên, lưu lại mấy sai nha ở lại bên dưới điều tra manh mối. Theo người này nói, mấy sai nha khác lập tức đi về phía hắn, những người đúng trên mặt đất cũng đồng loạt đưa mắt nhìn lại.
Sai nha kia ngồi xổm xuống, lấy tay đào bới trong hố đất, lôi ra một miếng ngọc bội.
Lật Đức Hầu trừng to mắt, vô thức muốn nhảy vào trong hố. May là Chu Thanh tay mắt lanh lẹ đỡ lấy ông lão, ngay sau đó, Khánh Dương Hầu tuổi đã cao tung người nhảy xuống, chạy vội đến trước mặt sai nha kia, giật lấy miếng ngọc bội.
Danh Sách Chương: