Truyện Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa - Quả Táo Tiểu Thư : chương 56: vạch trần
Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa - Quả Táo Tiểu Thư
-
Quả Táo Tiểu Thư
Chương 56: Vạch trần
Chu Thanh quay đầu nhìn Thẩm Lệ. Trong nhà ngươi có mạch khoáng hả, phách lối như vậy!
Thẩm Lệ cười ôn nhu: "Vẫn muốn mời sư phó cùng Thanh cô nương tới đây ăn cơm, mà không cơ hội, khó khăn lắm hôm nay sư phó song hỉ lâm môn, ta chỉ là thuận tay mà làm, cũng coi như là chút tâm ý của đồ nhi."
Chu Thanh.. Đây là chút sao! Có phải là ngươi có hiểu lầm cái chữ 'chút' này hay không!
"Sơn là lượt" nhìn quen cảnh ăn chơi, rất nhanh đã tỉnh táo lại từ trong cơn khiếp sợ, hắn khoanh tay nhìn Thẩm Lệ, hỏi: "Có phải ngươi định thông qua loại phương thức này theo đuổi khuê nữ của ta không hả?"
Chu Thanh bị Chu Hoài Sơn điểm danh, trợn mắt há mồm suýt rơi cả quai hàm xuống đất.
"Cha, người lại nói mò cái gì đấy!"
Nói xong, quay đầu nhìn Thẩm Lệ với vẻ hồ nghi. Ngươi đừng có nói là thật sự muốn theo đuổi ta đấy nhé?
Thẩm Lệ..
"Dĩ nhiên không phải, sư phó đa tâm rồi."
Chu Thanh thở dài một hơi, hù chết nàng. Hảo huynh đệ không làm, nhất định phải nói chuyện yêu đương, đây là chuyện người bình thường nên làm sao!
Chu Hoài Sơn trầm mặt, vỗ bàn 'rầm' một cái, quát: "Không phải? Khuê nữ của ta có chỗ nào không tốt, ngươi vì cái gì chướng mắt nó hả?"
Chu Thanh..
Cơ mặt Thẩm Lệ khẽ giật một cái, ta biết nói thế nào giờ? Ta mà thừa nhận, ngài nhất định sẽ quơ lấy cái ghế đập vào đầu ta.
"Sư phó, trước mắt, ta đối với Thanh cô nương, chỉ có tình huynh muội, không có ý nghĩ gì khác, chuyện đêm qua, thật sự là bất đắc dĩ mà thôi." Thẩm Lệ thành khẩn giảng giải.
Chu Thanh kéo Chu Hoài Sơn, nói: "Cha! Thẩm Lệ mỗi ngày phụ đạo người đọc sách không nói, hôm nay để ăn mừng người tranh tài thắng cuộc còn chịu tốn kém, sao ngươi lại cứ nhằm vào người ta như thế, huynh ấy là đồ đệ của cha đấy."
Chu Hoài Sơn hừ hừ nói: "Khuê nữ của ta là nhành hoa thơm khắp 10 dặm, chướng mắt khuê nữ ta, đúng là cái đồ mù mắt!"
Nói xong, Chu Hoài Sơn nhấc đũa gắp lấy một miếng cá hấp.
"Khuê nữ, ăn!"
Bản thân hắn cũng không biết vì sao mình lại tức giận như thế. Hẳn là vì làm cha đi. Sợ lũ sói con nhớ thương khuê nữ của mình, lại sợ không có con sói nào nhớ thương khuê nữ a. Thực sự là gian khổ!
Chu Thanh áy náy cười với ThẩmLệ: "Cha ta, ông ấy.. huynh đừng để ý."
Thẩm Lệ ôn nhu nhìn Chu Thanh, khẽ gật đầu một cái, đáp: "Sẽ không, nhanh ăn đi, không thì nguội mất."
Thức ăn đều đã gọi lên, cách duy nhất để biểu lộ lòng biết ơn của Thẩm Lệ, đương nhiên là mở to cái bụng để ăn a! Vì thế, ba người ăn như gió cuốn.
Lúc này, tin tức Chu Hoài Sơn thu được bảy trăm lượng bạc, đến tửu lâu Phúc Thuận gọi tất cả các món của tửu lâu chớp mắt đã truyền ra bên ngoài.
Ngoài tửu lầu, mấy tên du côn lưu manh tức giận nhai cọng cỏ khô trong miệng, thở hồng hộc quay đầu đi. Bọn chúng vốn định theo dõi tên nhà quê, sau đó thừa cơ cướp bạc của hắn. Ai có thể ngờ. Nhà quê chính là nhà quê, được một khoản tiền lớn như vậy, thế mà quyết định đi ăn một bữa cơm! Đây là chuyện do người làm sao!
Ở dưới đại sảnh của tửu lầu Phúc Thuận.
Triệu Đại Thành đen mặt ngồi đó, vây xung quanh hắn là đám hồ bằng cẩu hữu, trong tay mỗi người xách một cái lồng dế.
"Nhắc tới tay nghề của người này, thực sự là không tệ, nhìn cái lồng dế này đi, thật là tinh xảo."
"Đúng vậy a, các ngươi nhìn này, chiếc lồng của ta thế mà còn có một cánh cửa nhỏ, hắn lại còn làm cho con dế một cái cửa a, đúng là, mẹ nó, tri kỉ."
"Của ngươi thì tính là gì, của ta còn có cửa sổ kìa!"
"Ta nói này, Đại Thành, ngươi có muốn không, cũng cầu hắn đan cho ngươi một cái nhá?"
Gương mặt Triệu Đại Thành đen như đáy nồi, trừng người kia một cái, nghiến răng nghiến lợi, quát: "Lăn!"
Một đám ăn chơi trác táng bật cười ha hả.
"Mau nhìn mau nhìn, tên nhà quê xuống!"
Đang cười, một người mắt sắc, nhìn thấy Chu Hoài Sơn từ trên cầu thang lầu hai đi xuống. Triệu Đại Thành lập tức quay đầu nhìn sang, liếc nhìn Chu Hoài Sơn, hận không thể xông lên trực tiếp cắn chết hắn.
Chu Hoài Sơn cũng không chú ý tới Triệu Đại Thành, ba người vô cùng vui vẻ xuống lầu. Một bữa cơm ăn tới gần năm trăm lượng bạc.
Lúc tính tiền, Chu Thanh trơ mắt nhìn Thẩm Lệ giao tiền, đau lòng kéo lấy ống tay áo Thẩm Lệ nói: "Về sau cũng không thể hoang phí như vậy nữa."
Thẩm Lệ nhìn Chu Thanh, rất muốn đưa tay sờ sờ đầu của nàng. Nhưng mà, không thể a.
"Ăn ngon không?"
Chu Thanh nhăn mặt: "Ăn ngon a, nhưng mà quá tốn kém!"
Thẩm Lệ cười nói: "Ăn ngon liền đáng giá, không đắt."
Chu Hoài Sơn lập tức chuyển người, chen vào giữa Thẩm Lệ cùng Chu Thanh, hô: "Đã đóng gói tốt."
Dù cho Thẩm Lệ nói hắn không có ý nghĩ kia, nhưng mà, cũng vẫn phải đề phòng một chút chứ!
Gọi tất cả món ăn của tửu lâu, kết quả chính là, đồ ăn thừa ước chừng chất kín cả nửa xe la!
Từ tửu lâu đi ra, Thẩmm Lệ dắt xe la, hỏi: "Sư phó còn muốn đi đâu nữa không?"
"Đừng vòng vo, trở về còn phải đi mất nửa ngày đấy, nhìn thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy, Bình tử nhất định sướng đến phun cả rắm a!"
Ba người nói chuyện, lên xe xuất phát. Chu Hoài Sơn đang muốn trèo lên xe la, thì một tên ăn mày bưng một cái chén bể đi tới.
"Đại gia, xin thương xót a, ta đã ba ngày chưa ăn cơm, đói đến mức không bưng nổi bát nữa rồi!"
Chu Thanh nghe vậy, định cầm lấy một hộp đồ ăn thừa đưa cho hắn, quay đầu đã thấy Chu Hoài Sơn nhận lấy cái chén bể trong tay tên ăn mày.
"Được rồi, được rồi, ta là người thiện tâm, ngươi đã không bưng nổi bát, vậy thì ta bưng hộ người một lát ta, ngươi nghỉ ngơi một chút đi."
Chu Thanh..
Thẩm Lệ!
Tên ăn mày?
Tên ăn mày nghẹn họng trân trối nhìn Chu Hoài Sơn, khóe miệng giật một cái.
Chu Hoài Sơn nâng cằm, ánh mắt mỉa mai nhìn tên ăn mày, tiếp đó đưa tay cầm lấy đồng tiền đặt trong cái bát vỡ của hắn, nhét vào trong túi mình.
Chu Thanh..
Thẩm Lệ?
Tên ăn mày!
Cất đồng tiền xong, Chu Hoài Sơn cười lạnh nói: "Lần này bát nhẹ hơn rồi, ngươi đi ăn xin tiếp đi."
Tên ăn mày dưới cơn tức giận, một phát bắt lấy cánh tay Chu Hoài Sơn, nói: "Hay lắm, nhìn ngươi chất phác trung thực, vậy mà thậm chí ngay cả tiền của ăn mày cũng cướp."
Tên ăn mày vừa ra tay, Chu Thanh nhíu nhíu mày lại, bỗng nhiên hiểu ra vừa rồi vì sao Chu Hoài Sơn lại làm như vậy, không khỏi khẽ cười. Cha nàng tuy là kẻ ăn chơi trác táng lâu năm, nhưng vẫn vô cùng thông minh.
Chu Thanh khoanh tay ngồi trên xe la xem kịch.
Thẩm Lệ nhìn Chu Thanh, chuyển tay lấy ra một túi đậu phộng rang, đưa tới, hỏi: "Ăn không?"
Chu Thanh.. Cuối cùng không nhịn được, hỏi ra nghi ngờ từ sâu trong nội tâm.
"Nhà huynh thật sự có mỏ khoáng sao?"
Thẩm Lệ ngơ ngác một chút, chợt hiểu được ý của Chu Thanh, mỉm cười gật đầu: "Có hai nơi, có điều khoáng phẩm không phải loại đặc biệt tốt."
Nghe Thẩm Lệ thành thực trả lời, bàn tay đang định nhận lấy túi đậu phộng của Chu Thanh dừng giữa không trung.
"Thật sự có?"
"Ừ."
Chu Thanh..
Mẹ nó! Thiếu niên có mỏ khoáng không thể trêu vào!
Trong lúc hai người nói chuyện, bốn phía đã có rất nhiều người vây xem náo nhiệt. Họ tức giận nhìn Chu Hoài Sơn: Thật là làm cho chúng ta thất vọng, không ngờ, ngươi lại là dạng người này!
Tên ăn mày còn đang níu lấy cánh tay Chu Hoài Sơn gân giọng gào khóc.
Chu Hoài Sơn thấy đám người vây xem đã không sai biệt lắm, chợt đưa tay, vồ một cái về phía tên ăn mày. Tên ăn mày không hề phòng thủ, trong tiếng kinh hô của đám đông vây quanh, bộ râu bẩn thỉu của hắn liền bị kéo một cái.
Quần chúng ăn dưa..
Vừa rồi đột nhiên Chu Hoài Sơn ra tay với tên ăn mày, trong lòng bọn họ kích động suýt chút nữa thì bật ra tiếng chửi mắng. Kết quả.. Râu ria là giả?
"Về nhà bị tiêu chảy đi!"
Danh Sách Chương: