Thời gian dần trôi qua, đến buổi chiều, Quang Minh Giáo Điện, mọi người tập trung họp mặt bên cạnh một cái bàn dài, Thanh Vũ ngồi ở vị trí chủ trì cuộc họp.
Thanh Vũ nhìn sơ qua mọi người rồi dõng dạc lên tiếng: “Lưu Úc, ông là người có nhiều hiểu biết nhất về vương quốc này, vì vậy ông hãy kể cho mọi người biết về tình hình hiện tại của quốc gia này đi!”
Lưu Úc, một trưởng làng gương mẫu chuẩn mực, sức mạnh không thua kém gì tu sĩ Luyện Khí kỳ, chắc chắn ông ta đã trải qua một cuộc đời đầy sóng dậy, du lịch qua nhiều nơi xa xôi, có tầm nhìn và kiến thức rộng rãi.
Lưu Úc gật đầu trả lời: “Vâng thưa Giáo Hoàng!”
“Tên gọi của vương quốc mà chúng ta đang ở là Không Vũ, Quốc Vương chính là Không Bá Hưng, một tu sĩ mạnh mẽ, tổng số người dân đang sinh sống là hơn một triệu người, dân số và tu sĩ tập trung chủ yếu ở hai mươi bảy thành trì lớn, số người trung bình trong một tòa thành là khoảng hai mươi ngàn người và được quản lí bởi các Thành Chủ cùng với các quan viên giữ chức vị cho vương triều.”
“Ngôi làng của chúng ta nằm ở phía đông của Không Vũ Vương Triều, tiếp giáp với rừng rậm gọi là Hắc Viên Sâm Lâm, khu rừng kéo dài mấy trăm km, bên trong có nhiều hung thú và loài yêu đang sinh sống, đặc biệt có một yêu tộc gọi là Hắc Viên đang cai quản khu rừng.”
“Hắc Viên rất thiện chiến, bao gồm nhiều tộc nhỏ lẽ khác nhau, đứng đầu là các Tộc Trưởng mạnh mẽ ngang tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Đương nhiên Hắc Viên sẽ không tấn công loài người một cách vô tội vạ, vì thế ngôi làng này mới tồn tại được lâu dài.”
“Cách 300km về phía tây của ngôi làng là một tòa thành tên là Không Yên thành, Thành Chủ Không Yên là một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, bên dưới Không Yên có một đội thân vệ hơn 200 người đều đạt đến cảnh giới Luyện Khí tầng tám, Đội Trưởng thì đạt đến Luyện Khí viên mãn có thể đột phá vào cảnh giới Trúc Cơ kỳ bất cứ lúc nào nếu như có đan dược Trúc Cơ Đan hỗ trợ.”
“Đó là tất cả thông tin tôi biết về Không Vũ Vương Triều, bên ngoài vương triều còn có nhiều thế lực khác được phân chia theo sức mạnh của tu sĩ đứng đầu, tôi không hiểu rõ cho lắm nên xin phép kết thúc ở đây.”
Toàn phòng chăm chú lắng nghe lời kể của Lưu Úc, dù cho ông ta kết thúc thì mọi người vẫn còn trầm tư suy nghĩ, tiêu hóa hết lượng thông tin có trong đó.
“Mọi người đã biết hết rồi chứ? Hôm nay ta triệu tập mọi người đến đây là để bàn bạc đưa ra kế hoạch phát triển ở tương lai của Quang Minh Giáo Đình!”
“Hiển nhiên rằng Quang Minh Giáo Đình sẽ không dừng lại chỉ với một ngôi làng, ta thay mặt Vị Thần Quang Minh mang đến điềm lành cho chúng sinh, vì vậy chúng ta phải cứu giúp những người khác, cứu giúp những người cần được giúp đỡ, chúng ta không thể dừng bước chân ở một vị trí mà không tiến tới!”
“Mục tiêu đầu tiên của chúng ta chính là Không Yên thành!”
‘’Hãy mang đến ánh sáng của hạnh phúc bao phủ tòa thành trì lạnh lẽo ấy cùng với ta!”
Thanh Vũ nói với giọng điệu hùng hồn, tinh thần phấn khởi khiến ý chí chiến đấu của mọi người sục sôi.
‘’Vâng thưa Giáo Hoàng!” Mọi người đồng thanh đáp.
“Nhân dịp này, ta muốn tuyên bố một chuyện quan trọng, Giáo Đình vừa thành lập một bộ phận mới gọi là Luyện Đan Đường, ta ủy nhiệm Nguyễn Thanh toàn quyền phụ trách quản lý và xây dựng Luyện Đan Đường, góp phần phát triển luyện chế đan dược cho Giáo Đình, quyền lực của Nguyễn Thanh ngang với Hồng Y Giáo Chủ!”
Mọi người tỏ ra kinh ngạc khi nghe xong, giây lát sau, Nguyễn Thanh đứng lên rồi cất giọng nói ra:
“Tôi sẽ cống hiến hết mình cho Quang Minh Giáo Đình, đóng góp trí tuệ và sức lực để phát triển Luyện Đan Đường, tuyệt đối không phụ lòng tin tưởng của Giáo Hoàng, xin mọi người hãy chứng giám lời tuyên thệ này của tôi!”
Mọi người nghe vậy, họ vỗ tay chúc mừng:
‘’Chúc mừng Nguyễn Thanh Đường Chủ!”
‘’Chúc mừng!’’
‘’Cảm ơn mọi người.’’ Nguyễn Thanh cười khẽ.
Thanh Vũ nhìn thấy vậy, cười nói ra:
‘’Sau này làm phiền Nguyễn Thanh Đường Chủ về mảng đan dược tu luyện rồi.”
“Tiếp theo, Quang Minh Giáo Đình ra thông báo tuyển nhận thêm thành viên, sau khi được nhận, họ sẽ là thành viên chính thức trực thuộc Giáo Đình và nhận được mức lương và phần đãi ngộ tương xứng.”
“Lưu Úc, ta muốn ông đảm nhận chức vụ đội trưởng của Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ Đoàn, Diêu Nguyệt và Diêu Hạo sẽ trở thành đội phó hỗ trợ cho ông, mục tiêu đầu tiên của ông là chiêu mộ một trăm người vào đội của mình.”
“Nhiệm vụ của Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ là tu luyện nâng cao sức mạnh, giữ gìn trật tự và bảo vệ người dân khỏi nguy hiểm từ bên ngoài!”
“Ông có làm được không?” Thanh Vũ nhìn thẳng vào đôi mắt trầm ổn của Lưu Úc để hỏi.
Lưu Úc đứng lên, Diêu Nguyệt và Diêu Hạo cũng đứng lên theo, ông ta nghiêm nghị nói ra:
‘’Chúng tôi sẽ dùng hết sức mình để hoàn thành nhiệm vụ này, xin Giáo Hoàng hãy yên tâm!”
Thanh Vũ nhẹ nhàng gật đầu rồi nói:
“Ta hi vọng mọi người làm tốt nhiệm vụ, đây chính là những bước đi đầu tiên của Giáo Đình, tuy nhỏ nhưng lại rất quan trọng!”
“Diêu Hạo và Diêu Nguyệt còn trẻ tuổi nên hãy cố gắng học hỏi từ Lưu Úc.”
“Vâng!” Diêu Hạo, Diêu Nguyệt gật đầu đáp.
Nhìn thấy mọi người được giao công việc, Lâm Phong cũng cảm thấy ngứa ngáy đôi chút nên cậu ta lên tiếng:
‘’Còn tôi thì sao? Tôi cũng muốn nhận một nhiệm vụ để đóng góp cho Giáo Đình.”
Thanh Vũ đưa tầm mắt sang Lâm Phong, hắn thản nhiên nói:
“Lâm Phong, cậu là một người có thể chất đặc biệt, nhiệm vụ của cậu là tập trung tu luyện và bảo vệ các thành viên quan trọng của Giáo Đình, cậu rất thích hợp làm nhiệm vụ này.”
Lâm Phong nghe Thanh Vũ nói xong, đôi mắt phát sáng, cậu ta đứng lên rồi nói một cách cao giọng:
‘’Tôi sẽ bảo vệ mọi người, bảo vệ Giáo Hoàng khỏi những nguy hiểm, dù cho mất đi mạng sống cũng không có một lời oán hận!”
Lại một tràng pháo tay vang lên động viên tinh thần cho Lâm Phong, Thanh Vũ thì cười khẽ, hắn tính toán kỹ lưỡng, độ trung thành của Lâm Phong đến tận 85, một con số rất cao, vì vậy Lâm Phong là người đáng tin cậy để giữ chức vị bảo vệ cho Giáo Đình. Cậu ta còn là một người trẻ tuổi với tư chất tốt, tương lai sẽ trở thành một thành viên trụ cột của Giáo Đình.
‘’Ngọc Trang Giáo Chủ, cô sẽ là người quản lý tín ngưỡng, đại diện cho Giáo Đình tại ngôi làng này, hãy tuyển thêm người giúp việc, chúng ta phải thay đổi ngôi làng, cải cách cuộc sống của người dân sao cho tốt đẹp hơn nữa, ta không muốn nhìn thấy người dân thiếu ăn thiếu mặc.”
Ngọc Trang điềm tĩnh nói: ‘’Vâng, tôi là người dân bản địa nên rất hiểu về ngôi làng, tôi sẽ làm tốt công việc này.”
“Công việc sau cùng đó là phát triển tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh, ta muốn giao nhiệm vụ truyền bá tín ngưỡng cho một số Tín Sứ, để họ đi sang những ngôi làng gần đây để giúp đỡ người dân lấy danh nghĩa Quang Minh Giáo Đình, người nhận nhiệm vụ sẽ được thăng chức danh từ Tín Sứ lên Thánh Đồ, nhận được một số quyền lợi nhất định.”
“Ở đây có người nào muốn nhận công việc này không? Phần thưởng khi hoàn thành sẽ rất hậu hĩnh, rất nhiều điểm cống hiến, ngoài ra phần điểm cống hiến nhận được hằng ngày cũng tăng lên gấp đôi nhờ vào chức danh Thánh Đồ.”
Mọi người nghe Thanh Vũ nói, họ không khỏi suy nghĩ, công việc nghe rất là hấp dẫn nhưng thật ra không phải như vậy, nó có rất nhiều rủi ro đó chính là bị người khác giết chết, đòi hỏi trí tuệ và năng lực cao, lại còn phải chịu khó, bắt đầu từ số không ở một nơi xa lạ trong khi họ cũng có người thân đang sống trong làng.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, mười Tín Sứ quyết định nhận việc, họ trở thành Thánh Đồ đặt những bước chân đầu tiên để phát triển tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh sang những ngôi làng khác, họ còn nhận được một số trợ giúp từ Thanh Vũ là điểm cống hiến để mua vật phẩm từ Cửa Hàng.
“Được rồi, hôm nay chúng ta kết thúc ở đây thôi, mọi người hãy tập trung làm việc, nếu như làm tốt thì chắc chắn ta sẽ có phần thưởng tặng cho mọi người.”
“Đây là Linh Thạch hạ phẩm, tài nguyên tu luyện của tu sĩ, mỗi một người hãy lấy một viên để tu luyện nâng cao tu vi.”
Thanh Vũ vừa nói vừa đặt năm mươi Linh Thạch hạ phẩm lển bàn, giá trị của nó là 500 điểm tín ngưỡng, hắn dùng hết số điểm tín ngưỡng còn lại của mình để mua chúng.
2000 điểm tín ngưỡng cho Linh Hồn Ấn Ký, 1000 điểm cho quyển sách Cơ Sở Luyện Đan cộng thêm 500 điểm cho năm mươi viên Linh Thạch hạ phẩm.
Mọi người vui vẻ tiến lên nhận Linh Thạch hạ phẩm rồi bước ra ngoài, Ngọc Trang cùng Lâm Phong, Lưu Úc, Diêu Nguyệt, Diêu Hạo, Nguyễn Thanh đều ở lại.
Lâm Phong nói ra: ‘’Giáo Hoàng, ngài gọi chúng tôi ở lại đây là để bàn bạc kế hoạch cho mục tiêu tiếp theo phải không?”
Thanh Vũ bình tĩnh nói: “Đúng vậy, mục tiêu kế tiếp là Không Yên thành, chúng ta phải truyền bá tín ngưỡng ở thành trì đó vì ta vừa mới nhận được một ý chỉ của Vị Thần Quang Minh là Giáo Đình phải có 20.000 Tín Đồ.”
Ngọc Trang và mọi người nghe vậy, vẻ mặt của họ thay đổi trở nên nghiêm túc, Ngọc Trang chăm chú nói ra: “Nếu là ý chỉ của Vị Thần Quang Minh vậy thì chúng ta phải cố gắng hoàn thành nó.”
Lưu Úc nghiêm nghị nói: “Không sai, nhưng thật không dễ dàng gì để phát triển tín ngưỡng tại Không Yên thành vì Thành Chủ là một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, chắc chắn vị Thành Chủ đó không cho phép chúng ta xây dựng Giáo Điện trong lãnh địa của ông ta!”
Nguyễn Thanh suy tư nói:
‘’Hiện giờ chúng ta chưa đủ sức mạnh để chống lại một tu sĩ như Thành Chủ của Không Yên thành.”
Thanh Vũ gật đầu đồng ý: “Chính vì lý do đó cho nên ta mới lập ra kế hoạch bồi dưỡng lực lượng cho Giáo Đình, đợi một khoảng thời gian nữa, khi Giáo Đình đủ sức mạnh thì chúng ta sẽ lên đường tiến vào Không Yên thành, mọi người hãy chuẩn bị tốt, sẵn sàng ứng phó các tình huống đột biến.”
Người nào người nấy tỏ ra thận trọng, họ không biết Thành Chủ kia sẽ làm gì khi phát hiện một tổ chức như Giáo Đình đang truyền bá tín ngưỡng trong Không Yên thành, vì vậy Giáo Đình cần phát triển trong âm thầm cho đến khi đủ lông đủ cánh để bay lượn như loài chim, mặc sức tung hoành.
Diêu Nguyệt chợt đưa ra một kiến nghị: ‘’Anh Thanh Vũ, em thấy trong làng có nhiều cô nhi, chúng ta có thể bồi dưỡng các cô nhi đó từ nhỏ, có lẽ sau khi lớn lên họ sẽ trở thành nguồn lực lượng trung tâm của Giáo Đình.”
‘’Đúng thế, vì công việc chủ yếu của dân làng là săn bắn nên rất nhiều trẻ nhỏ không may mắn mất đi người thân, cô nhi viện trong làng thì quá tải, không thể lo hết cho trẻ nhỏ nên một số đứa trẻ sống rất vất vả.” Diêu Hạo tiếp lời, cậu và Diêu Nguyệt là cô nhi, không có sự chăm sóc của cha mẹ nên cậu rất đồng cảm với những cô nhi khác, mong muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn dành cho họ, không cần gì nhiều, chỉ cần đủ ăn đủ mặc, có thể học thêm đọc viết thì càng tốt.
Thanh Vũ trầm tư suy nghĩ, vài giây sau, hắn cười gật đầu nói:
“Tốt lắm, một đề nghị hay đấy, Ngọc Trang, sau khi cô tuyển nhận nhân viên xong thì hãy xây dựng một học viện phụ trách nuôi dưỡng cô nhi và giáo dục trẻ em trong làng để bọn nhỏ biết chữ, học viện miễn toàn bộ chi phí học tập.”
Thanh Vũ nói đến đây thì hắn nhìn vào Lưu Úc rồi nói tiếp:
“Tất nhiên bọn nhỏ cũng cần tu luyện và rèn luyện cơ thể khỏe mạnh, vì vậy đội của Lưu Úc hãy dành thời gian để lên lớp trong học viện, còn việc bọn trẻ muốn học Thánh Kỵ Sĩ hay Thánh Pháp Sư thì hãy để chúng tự chọn lấy.”
“Còn đây là một quyển sách tu luyện ghi chép kiến thức của tu sĩ, mọi người có thể dạy trẻ theo kiến thức bên trong đó.”
Thanh Vũ lấy một quyển sách ra cho Lưu Úc, nó là quyển sách giáo dục dành cho người phàm mới bắt đầu tu luyện trở thành tu sĩ, là tinh hoa cơ bản của nền văn minh tu luyện của thế giới này.
“À, đây là huy hiệu của đội trưởng Quang Minh Thánh Kỹ Sĩ Đoàn, chức vị của ông bằng với Hồng Y Giáo Chủ.”
Lưu Úc trịnh trọng nhấy lấy huy hiệu từ tay Thanh Vũ, hình dạng của nó là một thanh kiếm kỵ sĩ dài, nền ẩn sau là một vầng Mặt Trời.
“Cảm ơn Giáo Hoàng!” Lưu Úc chân thành nói.
Thanh Vũ thấy đôi mắt tỏa sáng của Diêu Hạo và Diêu Nguyệt, hai người họ cứ chìm vào huy hiệu rồi nhìn sang Thanh Vũ, thế là Thanh Vũ cũng đưa cho họ mỗi người một cái huy hiệu nhưng kích cỡ lại nhỏ hơn so với cái của Lưu Úc để phân biệt đội trưởng và đội phó.
Diêu Hạo, Diêu Nguyệt vui vẻ nhận lấy, họ đồng thanh nói:
‘’Cảm ơn anh Thanh Vũ!!”
‘’Còn đây là huy hiệu của Đường Chủ Luyện Đan Đường.” Thanh Vũ tiếp tục mua thêm một cái huy hiệu từ Cửa Hàng của Hệ Thống, huy hiệu của Luyện Đan Đường này khác hẳn, có một cái hình đan đỉnh cùng với một vầng Mặt Trời nhỏ treo cao đại diện cho Luyện Đan Sư một sao.
Thuở ban đầu, Thanh Vũ chưa chú tâm chế tạo huy hiệu nên hình dáng còn sơ xài, sau này khi Giáo Đình phát triển toàn diện thì tự khắc có người nghiên cứu thiết kế huy hiệu lại.
Nguyễn Thanh tiến lên nhận lấy rồi nói ra:
‘’Cảm ơn Giáo Hoàng ban thưởng.’’
Thanh Vũ mỉm cười gật đầu, hắn lập ra một kế hoạch chi tiêu, dành ba phần mười điểm tín ngưỡng của ngôi làng để phát triển chính nó, hỗ trợ dân sinh, một phần mười điểm thì chu cấp cho hoạt động của Luyện Đan Đường, một phần mười đổ sang đội kỵ sĩ vừa mới thành lập. Vì chưa có bộ phận hỗ trợ Thanh Vũ chi tiêu điểm tín ngưỡng nên hắn đành phải tự mình phân phối. Hết cách rồi, Giáo Đình vừa mới dựng lên không lâu, cần có thời gian hoàn thiện, giai đoạn đầu luôn là thời điểm khó khăn nhất.
“Không có gì nữa, mọi người có thể rời đi, hãy tập trung tu luyện nâng cao sức mạnh bản thân, một ngày nào đó ánh sáng của Vị Thần Quang Minh sẽ chiếu rọi đến toàn bộ lãnh thổ của Không Vũ Vương Triều.”
“Nguyện Thánh Quang vĩnh viễn chiếu rọi thế gian!”
Truyện Quang Minh Thánh Thổ : chương 10: bàn giao công việc, mục tiêu kế tiếp
Quang Minh Thánh Thổ
-
thanhsontv2009
Chương 10: Bàn giao công việc, mục tiêu kế tiếp
Danh Sách Chương: