Một đời tu sĩ ma đầu hoành hành bá đạo, giết người vô số, làm nhiều tu sĩ khiếp hãi, tạo ra các đề tài nói chuyện phiếm của tu sĩ, Hắc Thu, biệt danh Hắc Lão Quỷ đã chết!
Thanh Vũ, Ngọc Trang nhìn theo khu rừng thật sâu mới thu hồi ánh mắt, tiếng thét thê thảm của lão chính là kết cục xứng đáng cho những gì lão ta đã làm.
Thế giới tu luyện này quả nhiên rất nguy hiểm, nó không cho phép một người nào thả lỏng, phải luôn sẵn sàng chiến đấu bảo vệ mạng sống của bản thân và người bên cạnh, tiến lên phía trước, không được ngừng lại.
“Chúc mừng Quang Minh Giáo Đình, Hồng Y Giáo Chủ, Nguyễn Ngọc Trang tiêu diệt một sinh vật tà ác, phần thưởng 100.000 điểm cống hiến!”
“Chúc mừng ký chủ vượt qua nguy cơ hai lần liên tiếp, phần thưởng năm Trúc Cơ Đan, ba quả tín ngưỡng quang minh.”
Âm thanh của Hệ Thống bất ngờ vang lên trong đầu Thanh Vũ, hắn cảm thấy hơi khó chịu vì Hệ Thống quá keo kiệt, chỉ cho một chút phần thưởng.
Thanh Vũ cầm lấy ba Trúc Cơ Đan, hắn nói với Ngọc Trang:
“Đây là thời điểm tốt để đột phá cảnh giới tiếp theo, cô hãy nhận lấy ba viên Trúc Cơ Đan này để sử dụng.”
Ngọc Trang chiến đấu kịch liệt với Hắc Lão Quỷ giúp tu vi của cô ngưng thực, đủ điều kiện đột phá, vì vậy Ngọc Trang liền nhận ba Trúc Cơ Đan rồi tìm trống để ngồi xuống chuẩn bị trùng kích vào cảnh giới tiếp theo, ngưng tụ ra vầng Mặt Trời thứ hai trong cơ thể, cũng là cảnh giới Trúc Cơ kỳ của tu sĩ.
Mọi người thấy Ngọc Trang làm thế nên tỏ ra hiếu kỳ, ai nấy đều đưa đôi mắt tràn đầy ước ao để nhìn xem Ngọc Trang, còn Thánh Kỵ Sĩ, Thánh Pháp Sư nào còn rảnh tay lập tức bảo vệ Ngọc Trang, nhìn bốn phía với nét mặt cảnh giác.
“Lưu Úc, ông hãy đi kiểm tra Hắc Lão Quỷ, các oan hồn đã được tịnh hóa, sau khi hoàn thành tâm nguyện họ sẽ biến mất, không cần sợ họ tấn công.”
‘’Vâng, tôi lập tức làm ngay!” Lưu Úc nghiêm nghị đáp lời, ông ta nhanh chóng chạy vào rừng rậm để tìm kiếm thi thể Hắc Lão Quỷ, tài sản của Hắc Lão Quỷ đều nằm ở đó, các oan hồn không thể lấy đi.
Thanh Vũ ở lại, hắn lấy hai viên Trúc Cơ Đan ra để chuẩn bị đột phá cảnh giới như Ngọc Trang.
Dân làng xung quanh dù rất bận rộn, họ hỗ trợ di chuyển đám tù binh Hắc Viên, nhưng họ lâu lâu lại đưa ánh mắt hiếu kỳ về phía Thanh Vũ và Ngọc Trang, vẻ mặt sùng bái, đây là những người đã đánh bại tên ác ma ăn thịt người kia.
Tình cảnh trước đó không lâu khiến dân làng rùng mình, hơn mười ngàn oan hồn gào thét, họ đều là những người bị hãm hại bởi tên ác ma vô nhân tính, nếu không có Quang Minh Giáo Đình thì họ cũng sẽ có kết cục như thế, trở thành oan hồn cho ác ma.
Ngọc Trang sử dụng hai viên Trúc Cơ Đan để tăng đẳng cấp linh lực nhưng không thành công, linh lực cấp mười chỉ tồn tại trong truyền thuyết, Ngọc Trang thiếu rất nhiều thứ để đạt được cấp độ đó, nếu cưỡng ép thì linh lực sẽ nổ tung khiến Ngọc Trang gặp nguy hiểm.
Ngọc Trang đành từ bỏ nâng cao đẳng cấp linh lực, cô dùng viên Trúc Cơ Đan cuối cùng để đột phá, nó chứa nhiều linh lực tinh thuần, không có sự cố gì xảy ra, Ngọc Trang thành công ngưng tụ vầng Mặt Trời thứ hai, khí thế tăng mạnh đẩy lùi mấy người gần đó.
Thanh Vũ nhanh hơn Ngọc Trang một chút, hắn bước vào cảnh giới tiếp theo nên hắn đang đứng gần bảo vệ Ngọc Trang.
“Chúc mừng ngài Giáo Hoàng tăng tiến sức mạnh!” Lưu Úc cao giọng nói.
‘’Chúc mừng Hồng Y Giáo Chủ đột phá lên cảnh giới cao hơn!”
Mọi người nhao nhao lên tiếng chúc mừng, ai cũng cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng, Giáo Đình càng mạnh thì sẽ bảo vệ an toàn cho họ.
Lưu Úc tiếp cận Thanh Vũ, ông ta đưa một túi trữ vật dính đầy máu tươi cho Thanh Vũ:
“Đây là túi trữ vật của Hắc Thu, mời Giáo Hoàng nhận lấy.”
Thanh Vũ chậm rãi cầm lấy túi trữ vật rồi dùng thần thức thăm dò, thần thức là một kỹ năng của tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ kỳ, cho phép tu sĩ quét hình xung quanh như một máy dò hình ảnh, một kỹ năng rất tốt.
Bên trong túi trữ vật là các tinh thể lấp lánh nhỏ bằng đầu ngón tay, chúng nó là Linh Thạch hạ phẩm, một tài nguyên tu luyện quan trọng của tu sĩ, chúng cung cấp linh lực cho tu sĩ trong quá trình tu luyện, dùng trong bố trí trận pháp, cùng nhiều thứ khác nữa, chúng còn là tiền tệ chung của giới tu luyện.
Ngoài Linh Thạch hạ phẩm, trong túi trữ vật còn có một vật phẩm hình tròn, nó là trận bàn của Trận Pháp Sư, mỗi một trận bàn đại diện cho một trận pháp hoặc nhiều trận pháp, trận pháp trong trận bàn này thuộc loại huyễn trận, tạo ra huyễn ảnh không có thật trong phạm vi trận pháp, thường hay dùng tạo ra nơi trú ẩn an toàn.
Thanh Vũ không cảm thấy lạ, Hắc Lão Quỷ đang bị truy sát, thân thể trọng thương, lão ta cần trận bàn như thế để ẩn nấp chữa thương, tránh khỏi kẻ thù truy sát, trận bàn của Hắc Lão Quỷ đạt đến cấp hai, do Trận Pháp Sư một sao chế tạo, có thể đánh lừa tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ kỳ.
Thanh Vũ lấy 10.000 Linh Thạch hạ phẩm đưa cho Lưu Úc: “Đây là phần thưởng cho ông cùng Thánh Kỵ Sĩ, hôm nay mọi người chiến đấu rất dũng cảm!”
Lưu Úc nhận lấy với một đôi mắt sáng rực, Linh Thạch hạ phẩm là thứ tài nguyên không thể thiếu, nếu có chúng thì tốc độ tu luyện của mọi người sẽ tăng nhanh: “Cảm ơn Giáo Hoàng ban thưởng!”
“Cảm ơn ngài Giáo Hoàng!”
Tiếng hô của Lưu Úc giúp những người khác biết chuyện gì vừa diễn ra, Giáo Hoàng ban thưởng cho Thánh Kỵ Sĩ, ai cũng cảm thấy vui mừng nên cùng nhau đề cao giọng hô lớn.
Thanh Vũ tiếp tục lấy ra 10.000 Linh Thạch hạ phẩm đưa cho Ngọc Trang, cô ấy đang chỉ huy Quang Minh Thánh Pháp Sư Đoàn.
“Ngọc Trang, vất vả rồi, đây là phần của cô và Thánh Pháp Sư.”
Ngọc Trang nhẹ giọng nói: “Cảm ơn Giáo Hoàng.”
“Điểm cống hiến cô vừa nhận được là phần thưởng khi tiêu diệt tà ma, hãy dùng chúng cho thật tốt.”
Ngọc Trang khẽ gật đầu như đã hiểu, cô đi phân phát phần thưởng cho các thành viên khác, cô hồi tưởng lại cảnh chiến đấu trước đó, cô cảm thấy may mắn vì có những người trong Giáo Đình giúp đỡ, nếu không thì có thể Ngọc Trang đã thua Hắc Lão Quỷ.
“Mình phải trở nên mạnh hơn nữa!”
Ngọc Trang âm thầm tự nhủ với một đôi mắt quyết tâm, hay nói đúng hơn rằng, sau khi vượt qua nguy hiểm, ai cũng có một nguyện vọng là họ sẽ mạnh hơn trong tương lai để có thể chống lại các tu sĩ ma đầu như Hắc Thu.
Thanh Vũ bàn bạc với thành viên Giáo Đình, sau cùng mọi người thống nhất một quyết định là thả toàn bộ tù binh Hắc Viên vào rừng, chỉ để lại Hắc Viên đầu đàn cảnh giới cao nhất.
Nó đang bị nhốt trong nhà lao làm bằng sắt dày, Nguyễn Thanh cũng chữa trị vết thương cho nó.
Hắc Viên này chỉ là một tộc chi nhánh của dòng chính, không đáng lo ngại, thế nhưng Hắc Viên rất đồng lòng chống lại kẻ địch bên ngoài, nếu như Giáo Đình bắt giữ nhiều Hắc Viên thế thì chắc chắn có Hắc Viên dòng chính ra mặt giải cứu, khơi mào một trận chiến thảm khốc nữa.
Tạm thời ngôi làng đã yên bình, nhưng nguy cơ vẫn chưa giải trừ, còn một Thành Chủ của Không Yên Thành đang nhìn chằm chằm, nói không chừng đám Hắc Viên này là thủ đoạn của Thành Chủ đó, dẫn dụ một bầy Hắc Viên tiêu diệt Giáo Đình, không cần dùng tu sĩ của Không Yên Thành.
Thanh Vũ đặt một trăm Linh Thạch hạ phẩm vào trong trận bàn, nó hấp thu linh lực trong Linh Thạch hạ phẩm rồi tự động vận chuyển tạo thành một làn sương khói mờ mịt, tác dụng của chúng là che phủ ngôi làng, người bên ngoài chỉ nhìn thấy nơi đây là một khu phế tích với vết máu loang lổ mà thôi.
Vì lý do an toàn, Thanh Vũ lại ra một mệnh lệnh không cho mọi người ra vào ngôi làng nữa, tạm ngừng mọi hoạt động trồng trọt hay săn bắn, tập trung học tập kiến thức và tu luyện, Giáo Đình phát thức ăn miễn phí, lại còn cung cấp Nước Sinh Mệnh pha loãng nữa, người dân trong làng không phản đối, bọn họ cảm thấy không an toàn khi vừa trải qua sự kiện Hắc Thu tấn công.
Thanh Vũ lại nhắn tin gửi tới các Thánh Đồ đang thực hiện nhiệm vụ truyền bá tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh ở mấy ngôi làng lận cận để bọn họ ẩn nấp, tạm thời không hoạt động nữa.
Chức năng nhắn tin của Hệ Thống tính phí theo khoảng cách gần xa, tình trạng môi trường truyền tin khắc nghiệt hay không, nói chung là đủ thứ, giá mỗi một tin nhắn rất đắt.
Công việc của Thanh Vũ trong ngày kết thúc, hắn dành thời gian để kiểm tra sức mạnh sau khi đột phá tới cảnh giới lớn tiếp theo, hắn cảm thấy rất rõ ràng là bản thân mạnh hơn rất nhiều lần nhưng không biết cụ thể.
Ví dụ như Thanh Vũ dùng một chút năng lượng linh lực bao phủ bản thân là có thể bay lên bầu trời cao, kỹ năng bay lượn này còn thấp, Thanh Vũ cần luyện tập thêm nhiều nữa để kiểm soát thuần thục.
Thần thức Thanh Vũ có thể quan sát năm dặm, càng gần thì nhìn thấy cảnh vật càng rõ ràng, càng xa thì cảnh vật mơ hồ dần cho đến khi không thể phân biệt được nữa, tiêu hao khi dùng thần thức cũng như bay lượn khá lớn, không thể sử dụng liên tục trong thời gian dài.
Nếu như một tu sĩ Trúc Cơ kỳ của thế giới này biết được Thanh Vũ vừa đột phá lại có thể bay lượn, dùng thần thức thăm dò năm dặm một cách dễ dàng thì tu sĩ đó sẽ ngạc nhiên đến ngây ngốc, Thanh Vũ làm được vậy nhờ vào Quang Minh Thánh Điển, Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ.
Hai quyển sách cấp độ Thánh này không phải là vật để trưng bày!
Công việc kế tiếp Thanh Vũ định làm là thử thu phục Hắc Viên đầu đàn.
“Hắc Viên cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ, Giáo Đình đang cần một lực chiến như thế!” Thanh Vũ nghĩ thầm trong lòng.
Truyện Quang Minh Thánh Thổ : chương 20: đại chiến kết thúc
Quang Minh Thánh Thổ
-
thanhsontv2009
Chương 20: Đại chiến kết thúc
Danh Sách Chương: