Đúng là Vương Lăng khá sợ hãi vì lời uy hiếp của Không Huy, nhất là khi Không Yên rất yêu thương Không Huy, một khi Không Huy xảy ra chuyện thì Không Yên sẽ nổi điên, Vương Lăng còn không dám nghĩ tới viễn cảnh hắn bị Không Yên bắt lấy vì tội lừa gạt Không Huy.
Vương Lăng đưa mắt nhìn Lâm Phong, hắn thấy Lâm Phong móc một lá phù truyền âm từ túi trữ vật của Không Huy rồi sử dụng, Vương Lăng liền giật nảy cả mình.
“Lâm Phong sử dụng phù truyền âm rồi? Xong, xong, chắc chắn Không Yên sẽ giết tới đây, mạng nhỏ của mình không thể giữ nữa rồi!” Vương Lăng khóc lóc trong lòng.
Lâm Phong thấy biểu cảm sầu khổ của Vương Lăng, cậu ta cười an ủi:
“Đừng lo lắng, hôm nay Giáo Đình đã chuẩn bị một món quà tặng cho Thành Chủ của Không Yên Thành.”
Vương Lăng thở phào một hơi, có vẻ như Lâm Phong rất tự tin nên Vương Lăng cũng tin tưởng vào Lâm Phong, dù sao đi chăng nữa Quang Minh Giáo Đình chẳng yếu kém gì, lại còn có thể chế tạo ra Trúc Cơ Đan quý giá.
“Giải quyết Không Yên Thành Chủ chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?” Vương Lăng nghĩ thầm, hắn nở nụ cười miễn cưỡng, đành phó mặc cho số phận.
Bên trong Không Yên Thành, Không Yên nhíu mày cảm nhận, ông ta lạnh lùng nói: “Chết tiệt, tại sao nghịch tử lại đi ra bên ngoài? Chẳng phải ta đã ra lệnh cấm xuất nhập thành rồi sao?”
Mặc dù tâm trạng rất giận dữ nhưng Không Yên vẫn vội vàng bay lên không trung rồi bay thẳng đến vị trí Không Huy, luồng linh lực bá đạo bùng nổ, không khí chấn động mạnh.
“Linh áp quá mạnh!”
“Đây là tu sĩ Trúc Cơ sao?”
“Đó là Thành Chủ đại nhân của Không Yên Thành!”
“Tại sao đại nhân lại gấp gáp như thế? Có chuyện gì không hay xảy ra ư?”
Người dân bên dưới bàn tán xôn xáo khi nhận thấy linh áp phát ra từ Không Yên, nhưng chẳng một ai biết câu trả lời đằng sau hành động của Không Yên là gì.
Không Yên cực kỳ tức giận vì Không Huy xảy ra chuyện nhiều lần, lại thêm áp lực từ đám Tà Đồ vô nhân tính đang đe dọa Không Vũ Vương Triều, tâm trạng luôn luôn bực bội, Không Yên quyết tâm phải tiêu diệt kẻ nào năm lần bảy lượt tập kích Không Huy.
Không Yên lao vụt giữa bầu trời, áp lực bá đạo đè xuống làm rất nhiều hung thú nằm rạp trên mặt đất không dám động đậy, chẳng bao lâu sau thì Không Yên đến vị trí Không Huy.
Lâm Phong không chờ đợi lâu, cậu cảm nhận một tồn tại tu sĩ đang tiếp cận nơi này, nhanh thôi thì cậu nhìn thấy người đó là một người tu sĩ trẻ tuổi, nét mặt hao hao Không Huy, người này chắc chắn là Không Yên, cha ruột của Không Huy.
Không Yên lạnh lùng quát lớn trong khi thúc giục linh lực tạo ra một bàn tay khổng lồ vỗ mạnh xuống Lâm Phong:
“Chết!”
Đây là một đòn tấn công mang theo cảm xúc phẫn nộ của Không Yên!
Sắc mặt Lâm Phong thay đổi, cậu không nghĩ rằng Không Yên lại mất bình tĩnh đến như thế, còn chưa xác định xem Không Huy thế nào rồi đã vội tấn công phủ đầu trước.
“Phong Nhận Hộ Thuẫn!” Lâm Phong bình tĩnh nói.
Ầm!
Một lớp màn phòng ngự bằng các lưỡi dao gió bảo vệ Lâm Phong trước bàn tay linh lực khổng lồ, năng lượng va chạm tạo ra từng đợt chấn động mạnh, ngay sau đó bàn tay linh lực phá vỡ phòng thủ của Lâm Phong.
Lâm Phong kinh ngạc lẩm bẩm: “Thật mạnh!”
Cảnh giới của Lâm Phong vừa đột phá nên thua kém rất nhiều so với Không Yên. Lâm Phong không đứng chờ chết, cậu vung một quyền đón đỡ bàn tay linh lực.
Ầm!
Lần này, cú đấm của Lâm Phong đánh tan hết bàn tay khổng lồ. Không Yên thấy đối thủ chỉ là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ nhỏ yếu nên đánh phủ đầu nhằm mục đích tiêu diệt Lâm Phong nhưng không ngờ rằng Lâm Phong có thể đứng vững trước đòn pháp thuật phát tiết cơn giận đó.
Không Yên áp chế lửa giận trong lòng, ông ta lạnh giọng nói: “Ngươi là kẻ nào? Tại sao lại bắt Không Huy? Ngươi không biết đó là con trai ruột thịt của Không Yên này sao?”
Lâm Phong bay lên không trung đứng ngang hàng Không Yên, cậu nhàn nhạt nói:
“Ta là một thành viên nhỏ bé của Quang Minh Giáo Đình, không đáng nhắc tới, việc bắt giữ Không Huy nhằm mục đích dẫn dụ ngươi ra khỏi thành trì để làm một chuyện.”
Không Yên nghe xong thì đôi mắt ngưng tụ, ông ta biết Quang Minh Giáo Đình, nhưng ông lại nghe tin tức thuộc hạ báo cáo Quang Minh Giáo Đình đã bị hủy diệt bởi Hắc Viên, không một kẻ nào còn sống, nhưng tại sao lại xuất hiện? Đối phương còn là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, không thể khinh thường!
Không Yên chậm rãi nói: “Các ngươi muốn gì? Mau mau thả Không Huy ra, nếu không đừng trách ta san bằng các ngươi!”
Quang Minh Giáo Đình thừa sức biết thực lực của Không Yên rất mạnh nhưng vẫn dùng thủ đoạn lừa gạt Không Yên ra ngoài đây, vì vậy Không Yên cho rằng đối phương chuẩn bị kế hoạch chu đáo nhắm vào mình, ông không vội vàng tấn công tiếp nữa, huống hồ Vương Lăng đang giữ lấy Không Huy để uy hiếp.
Lâm Phong thấy Không Yên dè chừng không vọng động nữa, cậu ta cười nói: “Đúng là bọn ta có một mục đích, đó là bắt giữ ngươi!”
Vừa dứt lời, Lâm Phong liền tấn công, cậu kích hoạt thể chất Sức Mạnh Của Gió tạo ra những cơn gió mạnh thổi ra bốn phương tám hướng, phong bạo chuyển động ầm ầm, hàng loạt phong nhận bắn về phía Không Yên.
Không Yên khinh thường nói: “Một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ nhỏ nhoi cũng dám buông lời ngông cuồng bắt giữ ta? Nực cười!”
Không Yên tỏa ra một lớp khí thể sương màu màu đen lạnh lẽo, sau đó ông ta đánh ra một quyền, sương mù sôi trào biến thành một dấu quyền khổng lồ giáng xuống đánh tan hết phong nhận, nó còn thừa thế xông lên.
Ầm!
Lâm Phong vung ra một quyền hết sức mạnh để chống đỡ, hai luồng năng lượng đối nghịch va chạm tạo nên các cơn sóng xung kích mạnh mẽ thổi bay hết cỏ cây, đá sỏi gần đó.
Lâm Phong bị đẩy lùi mười mấy nước, cậu ta hét lên: “Tất cả xông lên!”
Không Yên kinh nghi bất định, sau tiếng hét của Lâm Phong thì cảnh vật khu rừng sau Lâm Phong thay đổi đột ngột giống như vén lên một bức màn vô hình, hai trăm người đang dàn trận ngay ngắn ở đó, bọn họ đang chờ đợi Không Yên chạy vào bẫy.
Hai trăm người này là thành viên của Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ Đoàn và Quang Minh Thánh Pháp Sư Đoàn. Mỗi một trăm người đang dùng linh lực liên kết lại với nhau tạo thành một chiến trận, tổng cộng có hai chiến trận do Lưu Úc và Lâm Phong điều khiển.
“Chiến trận?” Không Yên giật mình, ông ta cảm thấy chiến trận này có thể uy hiếp đến chính ông.
Chiến trận là một cách chiến đấu tổng hợp sức mạnh của nhiều tu sĩ để đối địch, khác với trận pháp của Trận Pháp Sư, mỗi một chiến trận đều rất đắt đỏ, thế lực yếu kém không thể nào đủ trình độ mua chiến trận.
Chiến trận nhanh chóng thành hình, một bóng người khổng lồ cao hơn ba mươi mét xuất hiện, toàn thân phát sáng, tay cầm một thanh kiếm lớn, khí thế của người khổng lồ này thậm chí hơn cả tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, người điều khiển chính là Lưu Úc.
Bên cạnh chiến trận của Lưu Úc còn có chiến trận của Lâm Phong, một người khổng lồ cao hơn ba mươi mét, tay cầm một cây quyền trượng, khí thế hơn cả tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
Không Yên bị vây chặt, vẻ mặt ông ta ngưng trọng hẳn lên, không thể ngờ rằng kẻ địch lại có một bộ chiến trân huyền diệu đến thế, ông chưa bao giờ nhìn thấy chiến trận loại này, nhưng ông chắc chắn một điều rằng nó rất nguy hiểm.
Tuy nhiên, một Thành Chủ thuộc dòng dõi vương thất như Không Yên làm sao có thể là một người đơn giản?
Không Yên cất cao giọng nói ra: “Đây là tất cả sức mạnh của các ngươi sao? Các ngươi định dùng nó để đánh bại ta ư? Quá ngu xuẩn, hôm nay ta sẽ cho các ngươi nhìn thấy sức mạnh thật sự của ta!”
Trong lúc nói, khí thế của Không Yên tăng nhanh, chưa đầy ba giây đã đạt đến cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong, áp lực này làm cho hai người khổng lồ lùi lại vài bước mới ổn định.
Vương Lăng trừng mắt khiếp sợ: “Không phải người khác đồn tu vi của Thành Chủ là Trúc Cơ trung kỳ sao?”
"Khốn kiếp, tại sao mình lại tin mấy tin đồn nhảm nhí đó chứ? Thôi xong, chúng ta chết chắc rồi!!"
Truyện Quang Minh Thánh Thổ : chương 27: không yên thành chủ
Quang Minh Thánh Thổ
-
thanhsontv2009
Chương 27: Không Yên Thành Chủ
Danh Sách Chương: