Kinh Hồng Vương Triều dưới sự dẫn dắt đúng đắn của Quốc Vương Kinh Thần Hạo giờ đây đã phát triển vượt bậc, người dân có cuộc sống ấm no, người và yêu sống hòa hợp, không còn mâu thuẫn quá lớn, nhờ vào mạng lưới giao thông đường bộ và đường thủy vừa xây dựng không lâu, số lượng thương nhân, thương hội đến Kinh Hồng Vương Triều buôn bán trao đổi cũng tăng lên rất nhiều.
Còn nữa, vì đất rộng người ít, phần lớn lãnh thổ trồng trọt linh dược, hay các loại cây lương thực chứa linh khí, còn nuôi nhiều giống hung thú có giá trị kinh tế cao, cả quốc gia thay đổi đến chóng mặt, từng giây, từng phút một, nhanh chóng trở thành một vùng đất trù phú nổi tiếng trong các thế lực một sao, hai sao gần đó.
Tuy vậy, trung tâm của Kinh Hồng Vương Triều là Kinh Hồng Vương Thành lại không một bóng người, toàn bộ thành trí to lớn bị nhấn chìm bởi ngọn lửa vô hình, nó thiêu đốt giống như không bao giờ tắt, nó thiêu không phải là vật chất, nhiên liệu giúp nó cháy bừng lên là nghiệp chướng.
Hồng Liên Nghiệp Hỏa!
Kinh Nhân Đức đang trong quá trình kiếm tra của Hồng Liên Nghiệp Hỏa, bị thiêu đốt bốn mươi chín ngày, ngọn lửa trở thành ngọn đèn sáng giữa đêm tối, chỉ đường cho đám sinh vật ô uế, bọn chúng đâm đầu vào nghiệp hỏa để hóa giải nghiệp chướng nặng nề rồi tan biến, nhưng lại vô tình đẩy Kinh Nhân Đức vào nguy hiểm cùng cực.
Nhân Đức phải trải qua ba giai đoạn để hoàn toàn điều kiện được Hồng Liên Nghiệp Hỏa.
Giai đoạn thứ nhất là Tâm Sinh Nghiệp Chướng, nghiệp chướng do tâm sinh, lại truyền từ đời trước xuống đời sau, nhân quả không dứt.
Giai đoạn thứ hai là Thiên Tồn Nghiệp Chướng, nghiệp chướng của chúng sinh quá nhiều tạo thành những sinh vật ô uế, chúng lang thang vô định trong khe hở không gian, chúng không có linh hồn và trí tuệ, chúng cứ trôi dạt vĩnh viễn cho đến khi chúng nhìn thấy ngọn đèn hải đăng của chúng, đó là ngọn đèn nghiệp hỏa.
Giai đoạn thứ ba là Chúng Sinh Chủng Niệm, Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu đốt nghiệp chướng, người nắm giữ nó sẽ không là người có nghiệp chướng nặng nề nhưng lại phải đi cùng nghiệp hỏa cho đến hết đời, mang trên vai trọng trách thanh tẩy ô trọc của thế gian, vậy thì người đó chắc chắn phải đối mặt với chúng sinh!
Chúng Sinh Chủng Niệm, niệm của chúng sinh, cũng là nghi vấn của chúng sinh!
Một câu hỏi từ chúng sinh, nếu như không vượt qua được, thân thể thành tro tàn, linh hồn tan biến!
Ngày thứ bốn mươi chín, cũng là ngày Kinh Nhân Đức chạm mặt với Chúng Sinh Chủng Niệm.
Hồng Liên Nghiệp Hỏa cháy hừng hừng, Kinh Nhân Đức ngồi xếp bằng giữa nghiệp hỏa, giờ đây cậu ta không khác gì một người máu, tất cả vẻ ngoài đều bị thiêu rụi.
“Là ai đang gọi mình?”
Bỗng nhiên, mí mắt Nhân Đức nhúc nhích vài cái rồi mở ra, một đôi mắt hừng hừng nóng bỏng, cậu nhìn xuyên qua ngọn lửa và nhìn thấy cảnh tượng kỳ vĩ.
Vô số chúng sinh!
Đúng vậy, rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào cậu, bọn họ có già, trẻ, lớn, bé, yêu, quỷ, … Nhưng họ có một đặc điểm chung duy nhất, bọn họ đang ở trạng thái “tồn tại”, không có thực thể, không có linh hồn, chỉ có chủng niệm!
“Bỏ cuộc đi, ngươi không đủ khả năng có được Hồng Liên Nghiệp Hỏa!”
Một ông lão già cỗi với gương mặt phúc hậu mở miệng nói ra, âm thanh này nhỏ bé nhưng lại biến thành một cỗ sức mạnh đáng sợ đánh thẳng vào tâm linh của Kinh Nhân Đức khiến cho nội tâm của cậu ta rối loạn, Hồng Liên Nghiệp Hỏa còn cháy mạnh hơn nữa, dường như nó đang cố nuốt chửng Nhân Đức.
Nhân Đức ngẩng đầu nhìn ông lão kia một cách khó khăn, vào lúc cậu nhìn thẳng vào đôi mắt ông lão, cả thế giới bỗng nhiên thay đổi, cậu biến thành ông lão kia, trải qua cuộc đời của ông lão.
Ông lão đến từ một thế giới khác, nơi đó cũng có tu luyện, ông lão là kỳ tài trong tu chân giới, danh tiếng truyền tỷ dặm, một ngày nọ, tai nạn giáng lâm, thiên thạch bao phủ bầu trời, chúng đâm sầm xuống thế giới của ông.
Phần lớn tu sĩ đỏ mắt, bọn họ lao lên trời dùng thân cản thiên thạch nhưng vẫn bị thiên thạch hủy diệt, ông lão cũng là một người trong số đó, xả thân cứu thế giới, cuối cùng thiên thạch vẫn đâm xuống mặt đất, tận thế giáng lâm, Mặt Trời bị sức mạnh vô hình dập tắt, thế giới nay đã thành đống đổ nát lại càng thêm đau đớn vì nhiệt độ giảm nhanh, rất nhiều người phàm không chết vì tai nạn cũng chết vì đói và rét lạnh, còn bị ma tu tấn công cướp bóc.
Ông lão may mắn còn sống trong tai nạn thiên thạch, ông kéo lấy thân tàn cố gắng cứu giúp tông môn của ông, cứu giúp người phàm gần đó, nhưng sức người có hạn, cuối cùng, ông lão cùng các tu sĩ khác dùng hết tài nguyên, linh lực cạn kiệt, linh lực bên ngoài thì rét lạnh, thân thể tu sĩ không chịu nổi, hấp thụ chúng khác gì tự sát, sau cùng ông chết trong tuyệt vọng.
Hình ảnh cuối cùng ông nhìn thấy là khí lạnh phá vỡ vòng phòng vệ linh lực, chúng biến hàng trăm ngàn người phàm cuối cùng của thế giới đó thành tượng băng, quê hương của ông chìm sâu vào bóng tối.
Ông lão không cam lòng, ý niệm của ông bất diệt, hóa thành chủng niệm, một phần của Chúng Sinh Chủng Niệm.
Nhân Đức tự mình đi qua cuộc đời thăng trầm vô vọng của ông lão, cậu vừa tỉnh lại thì một người phụ nữ lập tức lạnh giọng nói ra:
“Ngừng bước đi thôi, một thiếu niên trẻ tuổi như ngươi không đủ sức, cho dù cố gắng thì sao? Kết quả vẫn không bao giờ thay đổi!”
Kinh Nhân Đức dời tầm mắt nhìn người phụ nữ đó, một người phụ nữ phong hoa tuyệt đại, cô mặc một bộ đồ vải thường nhưng vẫn không thể làm mất đi vẻ đẹp đến từ khí chất của cô, rõ ràng, cô trông giống một người lãnh đạo tuyệt vời.
Nhân Đức lại biến thành người phụ nữ kia, hình ảnh liên tục chuyển động, lại một cuộc đời khác ở một thế giới khác, tuyệt vọng bao trùm, không hề có một chút hi vọng dù cho con người vẫn luôn cố gắng, vẫn luôn tiến về phía trước, nhưng bọn họ vẫn thua cuộc.
“Ngươi quá yếu…!”
“Hi vọng? Nực cười, bỏ cuộc đi!”
“Đừng tốn thời gian nữa…!”
Nhân Đức nhìn thấy quá nhiều Chúng Sinh Chủng Niệm, quá nhiều tuyệt vọng làm cậu ta nghi ngờ bản thân, nghi ngờ cuộc sống, tương lai một màu đen nhánh bất tận, Hồng Liên Nghiệp Hỏa dần dần ăn mòn Nhân Đức, nó len lỏi trong cơ thể cậu, rồi tìm đến trái tim, cậu ta đang đánh mất bản thân, bản ngã lạc lối trong vực sâu vô tận.
…
Bên ngoài Kinh Hồng Vương Thành, sinh vật ô uế vẫn luôn tìm đến Nhân Đức, chúng bị tiêu diệt chúng bởi người của Kinh Hồng Vương Triều cùng với một số Mạo Hiểm Giả hay thành viên của Giáo Đình.
Vào giờ phút này, sinh vật ô uế yếu nhất là Tam Dương sơ kỳ, mạnh nhất là Tứ Dương đỉnh phong, trong đó một số sinh vật ô uế khác thường có thể đánh ngang tay với tu sĩ Ngũ Dương sơ kỳ.
Mặc Hàn không muốn chuyện ở đây hấp dẫn chú ý của người khác nên ông xây dựng một trận pháp ngăn cách âm thanh và hình ảnh, củng cố sự cứng rắn của mặt đất, nhờ vào đó, mọi người thoải mái thể hiện ra toàn bộ thực lực của họ, không bị gò bó nữa.
Tính năng Nhiệm Vụ của Hệ Thống khá nhân đạo, cho một nhiệm vụ tiêu diệt sinh vật ô uế, phần thưởng là điểm cống hiến, một số linh dược và kim loại nên nhiều Mạo Hiểm Giả rất ra sức.
Kinh Thần Hạo cho phân thân xử lý chính sự, còn ông thì đứng trên tiền tuyến chống sinh vật ô uế, một thanh kiếm, tư thế hiên ngang lẫm liệt, miệng luôn hò hét:
“Một ngày cuối cùng, cố gắng lên!”
“Giết sạch lũ ô uế này, không để chúng động đến Nhân Đức!”
“Sau ngày hôm nay, ta sẽ mở tiệc chiêu đãi mọi người, đặc biệt mời đầu bếp của Ẩm Thực Thánh Điện chế biến thức ăn!”
“Hoan hô Quốc Vương!” Các binh lính cao giọng trợ uy.
Mạo Hiểm Giả, Đồng Đoàn I, thành viên được cưng chiều nhất của công hội Diệt Ma Đoàn, một cô bé nhỏ nhắn tên là Tiểu Thắm Nhi mở to mắt ra nói lớn: “Quốc Vương, ngài quá phóng khoáng nhiệt tình, nhớ thêm món kem lạnh trong thực đơn nhé!”
Mạo Hiểm Giả, Đồng Đoàn I, thành viên của công hội Diệt Ma Đoàn, một người thanh niên cơ bắp tên là Đại Ngưu lên tiếng nói tiếp: “Tôi muốn ăn rất nhiều thịt, đừng thêm thịt trâu, vì tên tôi là Đại Ngưu, tôi không muốn ăn trâu!”
Mạo Hiểm Giả, Bạc Đoàn V, Đoàn Trưởng của công hội Diệt Ma Đoàn, một người thanh niên mặc trọng giáp tên là Trương Thanh Nguyên, cậu ta cười há miệng phô hàm răng trắng phát sáng: “Diệt Ma Đoàn tiêu diệt hai trăm mười chín sinh vật ô uế, chúng tôi mang trong mình sự dũng cảm, tử chiến đến cùng, không bao giờ quay mặt với Quốc Vương bệ hạ!!”
Kinh Thần Hạo đổ mồ hôi, ông ta thầm nghĩ: “Các ngươi đang kể công lại còn dám nói không bao giờ quay mặt với ta, nếu ta nói một chữ không xem trong vòng ba giây các ngươi có chạy mất hết không?”
Mặt ngoài, Kinh Thần Hạo bình tĩnh nói ra: “Các dũng sĩ chiến đấu anh dũng, Kinh Thần Hạo ta làm sao nỡ lòng nào từ chối? Người đâu, thay đổi thực đơn, thêm năm món kem lạnh, nhất là kem phủ chất màu đen gọi là sô cô gì đấy…”
“Vâng thưa bệ hạ!” Người hầu lập tức thi hành mệnh lệnh.
Đôi mắt Tiểu Thắm Nhi sáng lên như vì sao: “Cảm ơn Quốc Vương bệ hạ, Thắm Nhi sẽ ăn hết kem để đáp lại sự nhiệt tình của bệ hạ!!”
“Bệ hạ vạn tuế, nhớ cho thêm món Cá Vô Hình.”
“Bệ hạ thiên thu vạn đại, đừng quên món thịt nướng mật ong của đầu bếp Durra!”
“Bệ hạ trường sinh bất lão, tôi đang thèm món phở bò đậm đà hương vị.”
“Bệ hạ bách niên giai lão…”
Một đám Mạo Hiểm Giả phấn khích hô to, mặt của Kinh Thần Hạo từ từ chuyển sang màu đen.
“Các ngươi đang khen ta hay đang muốn ta làm Quốc Vương nghèo nhất trong lịch sử? Còn món phở bò? Không biết món phở bò nổi tiếng trong Thập Linh Hỏa thành của đầu bếp Briona toàn dùng nguyên liệu cấp bốn trở lên sao? Ta còn không nỡ ăn ba bữa một ngày, chỉ dùng hai bữa thôi đấy, đáng ghét nhất là cái tên dám trù ta sống chỉ được một trăm năm!!”
Kinh Thần Hạo giao lưu với các Mạo Hiểm Giả, luôn nở nụ cười thực chất ông đang rất lo lắng cho Nhân Đức, ông liếc mắt tới một nơi khác, ở đó, Điện Chủ của Tuần Thú Thánh Điện, Lý Quỳnh Chi đang ngồi uống trà, bề ngoài thong dong thưởng thức cảnh đẹp ý vui, nhưng thần thức của cô đang canh chừng bốn phương tám hướng.
“Yên tâm.” Lý Quỳnh Chi nhận thấy ánh mắt của Kinh Thần Hạo, cô quay đầu mỉm cười với ông ta một cái.
“Tất cả nhờ vào Điện Chủ!” Kinh Thần Hạo nhẹ nhàng gật đầu.
Ầm! Ầm! Ầm!
“GÀO!!”
Long Lân Ma Viên, bá chủ của Minh Hàng Sâm Lâm đang ngủ ngáy gần Lý Quỳnh Chi đột nhiên tỉnh lại rồi đấm ngực tạo ra tiếng động lớn, nó mở miệng gào thét về một hướng, đôi mắt hoang dại tràn đầy dã tính.
Lý Quỳnh Chi hơi nâng đầu lên, cô híp mắt một quan sát khoảng trời xa xôi kia rồi vừa đứng lên vừa chậm rãi nói ra: “Rốt cuộc ngươi đã đến rồi, Dị Hồn.”
Vù! Vù!
Cuồng phong thổi đến, bầu trời đang sáng bỗng dưng thay đổi nhanh thành màu đen đậm đặc, giống như Kinh Hồng Vương Thành đang ở trung tâm của giông tố, nhưng mây đen lại không phải là mây đen bình thường, mây đen này được ngưng tụ bởi vô số gương mặt dữ tợn, chúng há miệng rống giận, lại không phát ra âm thanh, chúng tập trung nhìn thẳng vào trung tâm vương thành, nơi Kinh Nhân Đức đang ngồi xếp bằng.
Cảnh tượng khác thường làm mọi người ngưng trọng, ai nấy đều vào trạng thái chiến đấu mạnh nhất, nội tâm căng thẳng tột độ, cảm giác nguy hiểm vô hình họ đang hứng chịu như là hàng ngàn lưỡi dao đang kề cổ của họ vậy.
Một người thanh niên đứng ở đằng trước, giông bão ở sau, nó chuyển động một cách cuồng bạo nhưng lại y như vật làm nền, với một nụ cười thân thiện, hắn ta thản nhiên nói ra:
“Lý Quỳnh Chi, một lần nữa, chúng ta lại gặp mặt.”
Đồng thời, vô số linh hồn khốn khổ cùng nhau phát ra âm thanh đáng sợ tạo ra áp lực kinh người:
“Gào!”
Lý Quỳnh Chi bay lên bầu trời, đứng ngang hàng Dị Hồn, cô điềm tĩnh nói ra: “Dị Hồn, ngươi giết rất nhiều người!”
“Lần đầu tiên ra giết người, giết một lượt một trăm năm mươi bốn triệu không trăm bảy mươi ba ngàn tám trăm hai mươi chín người, ta thôn phệ hết sạch số linh hồn đó.” Dị Hồn hời hợt trả lời, vẻ mặt như đang nhớ lại khoảnh khắc khắc sâu vào tâm khảm kia, hắn không khoe khoang coi điều đó là thành tích đáng tự hào, hắn đang trần thuật một sự thật để nói cho Lý Quỳnh Chi biết.
“Lần này, ta chỉ giết một người, nếu như có kẻ cản đường, ta không ngần ngại đồ sát toàn bộ quốc gia này đâu!”
Lý Quỳnh Chi khẽ nói: “Ngươi đang sợ nghiệp hỏa!”
Dị Hồn gật đầu rồi chậm rãi nói ra: “Đúng vậy, thứ duy nhất trên thế giới này có thể khắc chế ta là Hồng Liên Nghiệp Hỏa!”
Truyện Quang Minh Thánh Thổ : chương 815: giông tố kéo đến
Quang Minh Thánh Thổ
-
thanhsontv2009
Chương 815: Giông tố kéo đến
Danh Sách Chương: