Truyện Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Tiêu Thất Gia (full) : chương 1125 - vân lạc phong phẫn nộ (7)
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Tiêu Thất Gia (full)
-
Tiêu Thất Gia
Chương 1125 - Vân Lạc Phong phẫn nộ (7)
Phốc!
Sau khi Vân Lạc Phong đem linh lực của mình rót vào trong cơ thể của Lâm Nhược Bạch, thì cả người Lâm Nhược Bạch bỗng nhiên run lên một cái, tiếp đó, một cây hồn đinh liền bị bắn ra khỏi cơ thể Lâm Nhược Bạch.
Tuy nhiên, trên người Lâm Nhược Bạch vẫn còn tới hơn cả trăm cây hồn đinh.
Hồn đinh ghim chặt vào cơ thể lẫn linh hồn, chỉ cần hơi không cẩn thận một chút, thì sẽ làm cho linh hồn bị tổn thương không cách nào chữa được.
Cho nên, mỗi một bước Vân Lạc Phong đều cực kỳ cẩn trọng, sợ sẽ làm tổn thương đến linh hồn của Lâm Nhược Bạch.
Thời gian từng giây từng giây một trôi qua, sắc trời bên ngoài đại lao cũng từ từ tối đi, không biết từ lúc nào mà trên lưng Vân Lạc Phong đã ướt đẫm mồ hôi, y phục cũng bị mồ hôi thắm ướt mà dán sát vào lưng.
Trà Sữa đứng ở một bên siết chặt hai nắm đấm, ánh mắt lo lắng chăm chú nhìn về phía Vân Lạc Phong: "Chủ nhân, hay là người nghỉ ngơi một lát đi, còn tiếp tục như vậy, sợ là cơ thể người không chịu nổi đâu!"
Vân Lạc Phong lại làm như không có nghe thấy lời Trà Sữa nói, linh lực trong cơ thể cô cứ như không cần dùng tiền để mua mà liên tục rót vào người Lâm Nhược Bạch, hoàn toàn không màn đến hậu quả cơ thể mình sẽ bị khô kiệt.
Cũng may là không gian thần điển có thể không ngừng cung cấp linh lực cho Vân Lạc Phong, nếu không, cứ liên tục truyền linh lực như thế, thì Vân Lạc Phong đã sớm không chống đỡ nổi rồi.
Tuy nhiên, tốc độ truyền linh lực của không gian thần điển vào người Vân Lạc Phong, lại không nhanh bằng tốc độ của Vân Lạc Phong truyền vào người Lâm Nhược Bạch.
Cũng chính vì thế mà một trương dung nhan tuyệt mỹ khuynh thành kia, vào lúc này đã tái nhợt vô sắc.
Số hồn đinh trên người Lâm Nhược Bạch càng ngày càng ít, mà số đinh chất chồng trên đất lại càng ngày càng nhiều.
Có lẽ là do hồn đinh đã bị lấy ra, nên khiến cho linh hồn Lâm Nhược Bạch chịu kích thích, làm hai mày Lâm Nhược Bạch cứ nhíu chặt lại với nhau, giống như là đang chịu đựng sự thống khổ rất lớn.
Cuối cùng, dưới sự cố gắng và kiên trì của Vân Lạc Phong, một cây hồn đinh cuối cùng cũng bị bức khỏi người Lâm Nhược Bạch, cả người Lâm Nhược Bạch không còn thứ gì chế trụ nên lập tức rơi xuống đất.
"Tiểu Bạch!"
Bước chân Vân Lạc Phong lúc này có hơi lảo đảo, cô cố chống đỡ để bản thân không ngã xuống, lúc ngẩng đầu lên là lúc nhìn thấy được thân thể Lâm Nhược Bạch đang rơi xuống. Vân Lạc Phong nhanh chân bước tới trước hai bước, đỡ lấy cả người Lâm Nhược Bạch.
Sau khi lấy hết hồn đinh ra, hai mày Lâm Nhược Bạch rốt cuộc cũng được thả lỏng, thần thái trên mặt cô lúc này khá an bình, lẳng lặng rơi vào cái ôm của Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong gắt gao ôm chặt lấy cả người Lâm Nhược Bạch, biểu tình của cô lúc này lại bình tĩnh dị thường.
Bình tĩnh đến mức giống như là sự tĩnh lặng trước khi bão táp kéo đến.
Vân Lạc Phong chợt ngẩn ra: "Không gian thần điển không phải chỉ có linh thú mới có thể đi vào hay sao?"
Danh Sách Chương: