Truyện Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Tiêu Thất Gia (full) : chương 1144 - đại hội y sư (2)
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Tiêu Thất Gia (full)
-
Tiêu Thất Gia
Chương 1144 - Đại hội y sư (2)
Cũng chính bởi vì cái gì lão ta cũng không biết, cho nên mới khiến lão ta phạm phải sai lầm không thể nào cứu vãn.
"Gia chủ Cơ gia chúng ta tôn trọng nhất chính là y sư, cho nên mới đứng ra tổ chức đại hội y sư lần này, mục đích chính là để tìm được một vị tuyệt thế thiên tài từ trong vô số y sư. Thế nhưng, từ trước đến nay ngài ấy luôn không quan tâm đến thế sự bên ngoài, vì vậy mà chỉ cần là người hành y, thì đều được ngài ấy phát thiệp mời. Cũng chính vì như vậy, mới để cho người nào đó thành công lừa gạt qua ải, chỉ với một chút y thuật thấp kém của mình mà cũng được tham gia vào đại hội lần này."
Khi Lâm U nói những lời này, ánh mắt của lão ta trước sau vẫn luôn liếc nhìn Vân Lạc Phong, quá hiển nhiên, người nào đó trong miệng lão ta chính là Vân Lạc Phong.
Nhớ đến vụ tranh cãi trên đường phố trước đó không lâu của Lâm U và Vân Lạc Phong, ánh mắt của tất cả mọi người lúc này đều nhất trí nhìn về phía của cô, trong mắt họ hàm chứa ý đồng tình, cũng có chút thương hại.
Đắc tội với Lâm U, có khác nào đắc tội với Cơ gia. Ngày tháng về sau của vị cô nương này, e là sẽ không còn được tốt nữa.
"Sao thế? Cô lại đắc tội với Cơ gia à?" An Lan nhẹ nhàng nhướng mày, như cười như không mà nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong: "Xem ra cô đúng là có năng khiêu trong việc trêu chọc thị phi! Đầu tiên là ở trong đại hội tranh tài chư quốc đắc tội với Thiên Hồi Đế Quốc, bây giờ lại ở chỗ này đắc tội với Cơ gia. Dường như bất luận là cô đi tới nơi nào, thì cũng sẽ tạo ra kẻ địch cho mình ở nơi đó vậy!"
Vân Lạc Phong nhún nhún vai, trên mặt lại ra vẻ bất đắc dĩ: "Ta cũng đâu có muốn đối địch với những kẻ này! Nhưng cố tình bọn họ cứ thích tìm tới ta!"
Âm thanh của Vân Lạc Phong không lớn không nhỏ, lại vừa vặn rơi hết vào tai những người ở đây.
Lâm U càng thêm phẫn nộ, hai mắt cứ gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong.
Cái nhìn kia của lão ta, rơi vào trong mắt những người không biết rõ chân tướng, còn tưởng rằng giữa lão ta và Vân Lạc Phong có mối huyết hải thâm thù không đội trời chung gì nữa chứ.
Cũng trong lúc này, toàn bộ đại sảnh đều trở nên an tĩnh.
Ánh mắt của tất cả mọi người bỗng nhiên đều hướng về phía cửa lớn của đại sảnh, nhìn chăm chú một thân phong hoa tuyệt đại của nam nhân đang bước vào.
Nam nhân này xinh đẹp đến mức làm lòng người nhộn nhạo, giữa hai mày còn có một điểm chu sa màu đỏ, vô cùng quyến rũ, xiêm y trước ngực nửa kín nửa hở, để lộ ra làn da trắng như bạch ngọc, mơ hồ còn toát ra ánh sáng nhàn nhạt làm người ta lóa mắt.
Bên trong đại sảnh có không ít nữ tử, đáy mắt bọn họ khi nhìn nam nhân kia đều lộ ra sự kinh diễm, ánh mắt của chúng nữ tử lúc này quả thật chẳng khác gì là sói đói chợt tìm thấy được miếng mồi ngon cả.
Nếu không phải còn muốn giữ lại một chút rụt rè, thì nói không chừng bọn họ đã sớm nhào vào người nam nhân kia mất rồi.
Nam nhân kia làm lơ tất cả ánh mắt của mọi người, một đường đi thẳng đến bên cạnh Vân Lạc Phong.
"Tại sao ngươi lại không chờ ta?" mắt phượng hẹp dài của hắn nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong không chớp mắt, hỏi.
Cho dù thực lực hắn ta có mạnh cách mấy, cũng không có cái lá gan ở trước mặt bao nhiêu người mà đối địch với Cơ gia.
Danh Sách Chương: