Truyện Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Tiêu Thất Gia (full) : chương 791 - tiết nhu nhi âm hiểm (3)
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Tiêu Thất Gia (full)
-
Tiêu Thất Gia
Chương 791 - Tiết Nhu Nhi âm hiểm (3)
Tuy nhiên, dược liệu trăm năm không phải ai cũng có thể mang ra buôn bán, cho dù là các tiệm thuốc cũng chỉ có vài cây để làm trấn điếm chi bảo* mà thôi.
(*điếm: tiệm, trấn điếm chi bảo: bảo vật trấn tiệm)
"Nơi buôn bán như Hội Đấu Giá thì không có, tuy nhiên, trong Diệp thành này, nghĩa phụ của ta có một cửa hàng buôn bán thảo dược. Cửa hàng của ta chẳng những có mua bán đủ các loại thảo dược, mà khách nhân còn có thể dùng dược liệu có trong tay để đổi lấy thảo dược ngang giá khác!"
Đôi mắt Vân Lạc Phong bất ngờ sáng lên: "đây cũng là một phương pháp không tệ! Diệp đại ca, không biết lát nữa có thể mang ta đến cửa hàng xem thử một chút hay không?"
"Được!"
Diệp Hi Mạch gật đầu nói: "muội tử đã có yêu cầu, người làm đại ca như ta sao có thể khước từ. Đợi dùng bữa xong rồi, ta sẽ lập tức dẫn mọi người đến cửa hàng dược liệu!"
_____
Cửa hàng dược liệu, tọa lạc ngay trung tâm giao dịch của Diệp thành.
Nơi này so với những địa phương khác tương đối xa hoa, dòng người tấp nập không ngừng, tuy nhiên, người qua kẻ lại ở đây đều đi lại khá vội vàng, không có vì bất cứ chuyện râu ria nào mà dừng lại.
"Phong muội tử, chúng ta đến rồi!"
Diệp Hi Mạch dừng bước, quay đầu lại nhìn hai người Vân Tiêu và Vân Lạc Phong.
Trước mặt Diệp Hi Mạch là một tòa cửa hàng hùng tráng uy vũ, bên trên cửa hàng là tấm biển với bốn chữ hiệu thuốc Diệp gia bằng vàng tỏa ra ánh kim sắc nóng bỏng chói mắt.
Tuy nói Diệp Cảnh Thần đã rời khỏi Diệp gia, nhưng nói cho cùng thì ông ấy cũng mang họ Diệp, vì vậy mà cửa hàng này vẫn dùng hai chữ Diệp gia.
Vân Lạc Phong khẽ cong lên khóe môi: "chúng ta vào trong thôi!"
"Được!" Diệp Hi Mạch cười cười: "muội tử, muội xem trong cửa hàng có dược liệu nào vừa mắt thì cứ tùy tiện lấy, không cần phải khách khí với ta!"
Vân Lạc Phong mỉm cười không cho là đúng, nhưng ngoài miệng thì vẫn nói: "được!"
Hiệu thuốc Diệp gia tuy rằng rất lớn, nhưng số dược liệu ở đây còn chưa đủ để nuôi một nửa tộc chuột, Vân Lạc Phong cô cần, là càng nhiều dược liệu hơn nữa.
"Muội tử! Nam nhân này của muội sao lại không thích nói chuyện như vậy!"
Diệp Hi Mạch liếc mắt nhìn Vân Tiêu, hỏi.
Vân Lạc Phong cũng nhìn sang Vân Tiêu, khóe môi khẽ kéo lên độ cong tinh nghịch: "ừhm, chàng ấy tương đối thẹn thùng... "
Thẹn thùng?
Diệp Hi Mạch trợn tròn mắt.
Sao hắn không nhìn ra được tên gia hỏa này có chỗ nào thẹn thùng? Cái biểu tình lãnh khốc kia của hắn rõ ràng là không để người khác vào mắt thì có. Dường như ngoại trừ Vân Lạc Phong thì không có người nào xứng đáng cùng hắn nói chuyện.
Nhưng mà, đối với cái khuôn mặt lãnh khốc đen như than kia của Vân Tiêu, Diệp Hi Mạch lại cố tình không thể nào tức giận được...
Ngay cả chính Diệp Hi Mạch cũng không hiểu vì sao lại như thế!
"Dược liệu của Diệp gia ta, không phải người nào cũng có thể lấy!" mắt Diệp Hi Mạch nhìn thẳng vào Tiết Nhu Nhi: "cô ta muốn lấy dược liệu? Có thể! Lấy dược liệu đồng giá ra đây để đổi, hoặc là dùng bạc trắng để mua!"
Danh Sách Chương: