Truyện Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng : chương 107: hai lão khiếp sợ (4)
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
-
Tiêu Thất Gia
Chương 107: Hai lão khiếp sợ (4)
Một tháng, nàng từ một phế vật trở thành Sơ Linh Giả cao cấp? Hoàn thành mục tiêu người khác tốn thời gian một năm mới có thể đạt được?
Thiên phú thế này làm chấn động lòng người đến mức nào?
“Ta nhớ Mộ gia Mộ Vô Song tốn hơn hai năm mới đột phá đến Sơ Linh Giả cao cấp! Thiên phú chỉ như vậy đã được những người vô tri ngu ngốc ở Long Nguyên Quốc khen ngợi không thôi.” Vinh lão lắc đầu, cười khổ nói: “Nếu thiên phú của Vân nha đầu truyền ra ngoài, mặt mũi Mộ Vô Song còn có thể đặt ở chỗ nào? Nha đầu, thật sự cháu không muốn tẩy sạch thanh danh phế vật hay sao? Mạn mẽ đánh vào mặt Mộ Vô Song một lần nữa?”
Vân Lạc Phong tà mị nhếch khóe môi, đôi mắt đen nhánh phát ra ánh sáng rạng ngời: “Vinh lão, ông nên biết tình hình hiện giờ của Vân gia, trước mắt cháu chưa có lực lượng hùng mạnh nên chỉ có thể mang danh phế vật, chỉ có như thế, mới không bị hoàng tộc kiêng kỵ! Dù sao những năm gần đây, cháu đã quen với việc bị trào phúng rồi.”
Vinh lão giật mình, ông vừa định mở miệng nói chuyện, đã bị tiếng nói lười biếng của thiếu nữ cắt đứt.
“Vân Lạc Phong cháu chưa bao giờ thích dựa vào thế lực của người khác, bất luận có bao nhiêu cừu hận, cháu đều muốn dùng năng lực của chính mình để trả thù! Hoàng tộc, Mộ gia, sớm muộn gì cháu cũng sẽ làm bọn họ nợ máu phải trả bằng máu! Cho nên, cháu cũng không nóng vội nhất thời.”
Ninh lão cười khổ, lắc đầu, ánh mắt nhìn Vân Lạc Phong càng thêm tán thưởng: “Nha đầu, cháu muốn mang danh phế vật chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy, hiện tại những người cháu gặp gỡ đều không phải là những người rất cường đại! Nếu cháu gặp vị cao thủ của hoàng tộc kia, chỉ cần liếc mắt một cái là hắn có thể thấy được thực lực của cháu. Cho nên chỗ này ta có một cái nhẫn không gian, coi như là lễ vật tặng cháu gái mới nhận, cháu nhất định phải nhận lấy.”
Ninh Hân nhìn thấy gia gia của mình lấy ra một cái nhẫn cổ màu đồng, trong đôi mắt đẹp thoáng qua sự kinh ngạc, nhưng mà cái gì nàng cũng không nói, lẳng lặng đứng bên cạnh Ninh lão.
Tín vật của Ninh gia, thấy nhẫn như thấy người, đại diện cho gia gia, có thể điều động bất kỳ tộc nhân nào của Ninh gia ở bên ngoài! Hơn nữa, chỉ cần Vân Lạc Phong mang theo nhẫn tín vật ra ngoài, tộc nhân Ninh gia gặp được đều phải vô điều kiện phục tùng!
“Vậy đa tạ Ninh gia gia.”
Nhìn ánh mắt mong đợi của Ninh lão, Vân Lạc Phong không cự tuyệt ý tốt của ông, nhận lấy chiếc nhẫn, đeo lên ngón tay của mình.
“Nha đầu, chiếc nhân này ngoại trừ có thể cất giữ đồ vật, còn có thể áp chế khí tức của cháu, cho nên hiện giờ lúc cháu hành tẩu bên ngoài, cho dù là cao thủ hoàng tộc xuất mã cũng không có cách nào phát hiện được khí tức của cháu, cháu có thể yên tâm.”
Vân Lạc Phong giật mình, nàng không nghĩ tới Ninh lão sẽ đưa cho nàng nhẫn không gian trân quý như thế!
Ân tình này, thật đúng là mắc nợ lớn rồi.
“Lần này lại bị ông giành trước.” Vinh lão liếc nhìn Ninh lão, chua chát nói: “Không được, ta phải đến thương lượng với đại nhân, đưa lễ vật gì cho nha đầu mới tốt, chuyện này bất luận thế nào cũng không thể thua kém ông được!”
Ninh lão cười ha hả: “Ta là gia gia của nàng, ta đưa lễ vật cho nàng là đúng rồi, không biết ông lấy thân phận gì để đưa lễ vật?”
Hai cái lão gia hỏa này, mọi việc đều muốn đấu với nhau một trận, những lúc như thế này, Ninh lão làm sao lại không nhân cơ hội cười nhạo Vinh lão một trận chứ?[QR2][diendanlequydon]
“Nhận cháu gái bị ông đoạt trước, nhưng ta còn có một người tôn tử.” Vinh lão hừ hừ, quay đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong, dung nhan già nua nở một nụ cười, lấy lòng nói: “Nha đầu, tôn tử kia của ta mạnh hơn nhiều so với thái tử Cao Lăng, bất luận là dung mạo, thực lực, hay là tính tình, Cao Lăng tuyệt đối không thể so sánh với nó được, cho nên nêu cháu gả cho tôn tử của ta, ta sẽ để cho cháu dẫn theo tôn tử của ta đi một vòng trước mặt Cao Lăng và Mộ Vô Song, tức chết hai tên tiện nhân này.”
Danh Sách Chương: