Truyện [Quyển 1] Bất Lương Quân Hôn : chương 19: vô sự hiến ân cần
[Quyển 1] Bất Lương Quân Hôn
-
Tinh Nhị
Chương 19: Vô sự hiến ân cần
Trong quân đội, trừ bỏ phục tùng, chính là vinh dự.
Vương Văn Yến cùng Trầm Nghê Trần cũng phá lệ rất coi trọng nghi thức duyệt binh lần này. Trong mười ngày cuối cùng của đợt tập huấn, tất cả đội trưởng cùng chính trị viên các đội đều tăng cường thời gian cũng như mức độ tập luyện cho tân binh của mình.
Dưới tán cây ngô đồng, với ánh mắt lạnh lùng xa cách, Mễ Kiều hờ hững nhìn Vương Văn Yến đưa ly hồng trà lạnh qua trước mặt cô.
Cách đó không xa, ở sân bóng rổ, cả đội nữ binh đều đang gia tăng tập huấn. Trong khi Mễ Kiều lại bị Vương Văn Yến gọi vào đây ‘nghỉ hè’, còn được hưởng đãi ngộ ‘hồng trà lạnh’ chưa bao giờ có, đối với Mễ Kiều mà nói, đây không phải là chuyện vẻ vang gì.
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!
Vương Văn Yến nhìn cô không vừa mắt. Điểm này, trong lòng Mễ Kiều rất rõ ràng.
“Ha ha, Mễ Kiều, trước đây, dù chúng ta có hiểu lầm gì, cô cũng đừng để bụng.”
Mễ Kiều im lặng lắng nghe Vương Văn Yến xuống nước mở lời mà vẫn không nhận ly nước trong tay cô ta. Đôi mắt trong suốt trống rỗng của cô khiến người đối diện đoán không ra, xem không rõ.
Gió nhẹ thổi qua làm tóc mai Mễ Kiều bay bay, lộ ra vầng trán cao thông minh. Vương Văn Yến tinh tế nhìn chằm chằm Mễ Kiều trong chốc lát, lòng ghen tị chợt lóe lên trong lòng cô ta.
“Mễ Kiều, tôi đã biết quan hệ giữa cô và Trầm đội trưởng. Lúc trước, nếu tôi có làm cái gì khiến cô mất hứng hay hiểu lầm, xin cô bỏ qua, bao dung cho tôi. Ly hồng trà này coi như là tôi tạ tội cô.”
Vương Văn Yến ngượng ngùng cố gượng cười nhưng tâm cũng thực khẩn trương. Tuy biết cá tính mạnh mẽ của Mễ Kiều rất khó chiều, nhưng ai bảo cô ta tự chuốc phiền phức, đắc tội tiểu tổ tông này làm chi, còn thiếu điều muốn lưu ban người ta nữa. Nếu chuyện này truyền tới tai hiệu trưởng thì sự nghiệp của cô ta cũng coi như xong.
Mễ Kiều cau mày, suy nghĩ hiển nhiên không giống với Vương Văn Yến.
Hiện tại, quan hệ luyến ái giữa cô và Trầm Nghê Trần ngay cả chính trị viên cũng biết, như vậy chẳng phải nói toàn đội 21 sớm đã rõ như ban ngày rồi sao? Khó trách gần đây, ánh mắt các nữ binh nhìn cô có điểm là lạ.
“Chính trị viên, có phải trong đội đã có những lời đồn nhảm rất khó nghe không?”
Mễ Kiều trực tiếp đặt câu hỏi, không hề do dự tiếp nhận ly hồng trà trong tay Vương Văn Yến, ừng ực ừng ực, một hơi uống hơn nửa ly.
Nói thật, trời nóng như vậy, nếu được uống một ly hồng trà lạnh, quả thật hiệu quả còn tốt hơn so với cho thêm thời gian nghỉ ngơi rất nhiều. Nếu đã biết rõ dụng ý của Vương Văn Yến, Mễ Kiều cũng không dại gì ủy khuất chính mình mà không uống.
Chẳng qua, nếu thật sự trong đội đã sớm có lời đồn nhảm, vậy đối với Trầm Nghê Trần mà nói sẽ ảnh hưởng rất lớn, không khéo truyền đến tai thượng cấp, anh có thể sẽ bị kỷ luật nặng, vì cô biết, quan hệ nam nữ với đội viên của mình là vi phạm quân kỷ nghiêm trọng trong trường quân đội.
Vương Văn Yến thấy Mễ Kiều đã chấp nhận uống ly hồng trà, tâm rốt cuộc cũng buông xuống.
“Mễ Kiều, cô cứ yên tâm, chuyện trong đội tôi sẽ xử lý, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ lời đồn nhảm nào tiếp tục lan truyền.”
Nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Vương Văn Yến, Mễ Kiều không khỏi buồn bực nghĩ, rốt cuộc Trầm Nghê Trần là ai đây? Đến ngay cả chính trị viên trước giờ không ưa cô hiện tại cũng phải đối cô kiêng kị ba phần?
Sau giờ tập huấn, tâm tình vui vẻ mong chờ lần hẹn hò đầu tiên với Trầm Nghê Trần dần dần biến thành lo lắng cho con đường làm quan của anh sau này. Ánh mắt Mễ Kiều càng trở nên u buồn khi tưởng tượng đến cảnh ông ngoại cô biết chuyện, ông có giận dữ phạt cô cũng không sao nhưng lỡ ông giận chó đánh mèo Trầm Nghê Trần thì sao? Mễ Kiều bất giác thở dài.
Quả đúng như lời Trầm Nghê Trần nói, hôm nay, tập huấn đến đúng 5 giờ chiều thì kết thúc.
Mễ Kiều mỏi mệt lê thân trở về ký túc xá, lấy chậu rửa mặt cùng ấm nước đi rửa mặt sẵn tiện lau mình một chút. Chờ khi cô trở lại, trong phòng đã có tám nữ binh đứng dậy đi ra cửa, có vẻ như đi ăn cơm, chỉ còn lại một mình Thành Úc Phương.
Mễ Kiều không quan tâm, đến bên tủ quần áo lấy ra một bộ đầm trắng và đôi giày sandal Daphne, đứng nép vào góc khuất thay đồ rồi đứng trước gương xoay qua xoay lại.
Nghĩ đến đây là lần đầu tiên cô hẹn hò mà lại không có phấn son phụ họa, Mễ Kiều có chút tiếc nuối, bắt đầu tưởng niệm đến vô số dụng cụ trang điểm đã bị tịch thu.
Kẹt cái là sau khi xác lập quan hệ cùng Trầm Nghê Trần, tất cả thời gian rảnh của Mễ Kiều đều dùng để ngủ hoặc đến văn phòng Trầm Nghê Trần chơi, nên ở phương diện giao tiếp, cô hầu như không quen ai trong phòng này. Giờ cô sao có thể mở miệng mượn đồ trang điểm của người ta đây, thật xấu hổ…
“Này, tôi tự để dành tiền mua đó. Dùng xong nhớ trả lại cho tôi.”
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng của Thành Úc Phương.
Mễ Kiều quay đầu lại nhìn, thấy trong tay cô ta đang cầm một hộp trang điểm, trong nháy mắt, một cảm giác kỳ lạ nảy sinh trong lòng Mễ Kiều.
Đây chẳng lẽ lại là con nhóc bị cô đánh lần trước sao?
Đổi lại là Mễ Kiều, cô tuyệt đối sẽ không tốt bụng đến mức cho ‘kẻ thù’ mượn đồ!
Đáy mắt Thành Úc Phương tràn đầy phức tạp, cô ta không nhiều lời, tiến lên đặt hộp trang điểm lên giường Mễ Kiều rồi xoay người đi.
Mễ Kiều bị hành động của Thành Úc Phương làm cho đơ người, trợn mắt há mồm, có chút bội phục sự rộng lượng của cô ta.
Sau khi trang điểm kỹ lưỡng, Mễ Kiều hài lòng nhìn hình ảnh của cô trong gương, không quên nhếch môi cười, ngây ngốc lầm bầm lầu bầu, “Mễ Kiều, cố lên!”
Bỗng, chiếc gối trên giường Mễ Kiều run nhẹ, cô thò tay vào lấy di động của mình ra rồi cầm lên nhìn, là tin nhắn của Trầm Nghê Trần.
“Xe đang đậu bên dưới. Anh chờ em.”
Mễ Kiều nhanh chóng đeo túi da trâu lên vai, kiểm tra một chút vật dụng bên trong, bao gồm một ngàn đồng lần trước Chu Chí Phong đưa và hộp trang điểm của Thành Úc Phương.
Vừa đi được hai bước, Mễ Kiều như nghĩ ra cái gì đó liền quay trở về, lấy giấy bút ra viết một câu ‘cám ơn’, rồi nhét dưới gối Thành Úc Phương.
Danh Sách Chương: