“Khách khí gì chứ, đều là người một nhà. Sau này ai bắt nạt cậu thì cứ nói với chị Mai, chị Mai sẽ trút giận cho cậu!”, bà chủ quay đầu nhìn thoáng qua Lý Dục Thần: “Phụ nữ chúng tôi toàn phải tự dựa vào mình, có vài tên chỉ được cái đẹp mã!”
Sau quầy bar, ông chủ cười hì hì: “Đúng đó, mấy cậu đẹp mã thì có gì tốt!”
Bà chủ liếc mắt khinh thường: “Biến biến biến, liên quan gì ông!”
Sư phụ Vinh nói: “Tôi còn tưởng có người tới ăn quỵt!”
Tiểu Dương vung đao trong tay nói: “Ai ăn quỵt, tôi chém chết luôn!”
Hai người đều hung hăng trừng Chu Húc.
Chu Húc cũng thấy hơi nhục, sau lại thấy sư phụ Vinh và Tiểu Dương quá hung dữ, không dám nói gì thêm, ảo não rời đi.
Ra ngoài, anh ta còn ngoái lại mắng: “Mấy người chờ cho ông!”
…
Lý Dục Thần cũng không coi mấy kẻ như Chu Húc ra gì.
Như bà chủ đã nói, chỉ là loại ruồi bọ vo ve mà thôi.
Nhưng Đinh Hương làm ở đây, dù có mấy người ông bà chủ quan tâm nhưng cứ bị ruồi thì rất phiền phức.
Không sợ ăn trộm vào nhà, chỉ sợ bị trộm ngấp nghé!
Lý Dục Thần gọi điện cho Hoàng Tam.
Hiện tại Hoàng Tam coi Lý Dục Thần như thần, răm rắp nghe theo lệnh anh.
Tuy Lý Dục Thần không quá thích anh ta nhưng đây là người hợp dùng nhất bây giờ.
Nhưng kẻ ác phải cần có kẻ ác hơn trị, ruồi bọ thì phải dùng sâu trùng xử lý.
…
Hơn tám giờ tối, trong tiệm xuất hiện vị khách không mời mà tới thứ ba.
Người này hơn năm mươi, để mái húi cua, tóc mai để dài, màu tóc hoa râm nối liền với đống râu ria xồm xoàm, trông khá nghệ sĩ.
Nhưng Lý Dục Thần biết đây là một cao thủ.
Sau khi trở về thành phố Hoà, anh đã gặp không ít võ giả.
Ví dụ như Hoàng Hải thiết y, Hồng Thiên Thành Thái Cực, còn có Lâm Thiền Minh, Triệu Sơn của nhà họ Triệu.
Lợi hại nhất chắc là Tiền Khôn bên hồ Linh Sơn, còn có ông lão Cố Ngôn Châu bên cạnh Trần Văn Học.
Mà công lực người trước mặt không hề thua kém hai người này.
Sau khi người râu ria tiến vào, gã tìm một cái bàn ngồi xuống.
Lý Dục Thần tiến lên hỏi: “Thưa ông, ông muốn ăn gì?”
Người nọ lắc đầu, vươn ra một ngón tay: “Cậu gọi cô ta tới!”
Lý Dục Thần nhìn theo ngón tay gã, thấy mục tiêu là bà chủ – chị Mai.
Dáng vẻ này hệt như Chu Húc, nhưng Lý Dục Thần biết gã này không cùng loại với Chu Húc.
“Thưa ông, đây là quán ăn, không phải KTV, chỉ có thể gọi món ăn, không thể chọn người”, Lý Dục Thần vẫn nói.
“Nếu tôi cứ muốn chọn người thì sao?”, người nọ nói.
Lý Dục Thần chau mày.
Chị Mai uốn éo mông đi tới, kéo anh sang một bên, ngồi đối diện người nọ.
“Anh muốn tôi ăn cơm cùng hay uống rượu với anh?”
Người nọ nhìn chằm chằm bà chủ, mắt cũng chẳng chớp lấy một cái.
“Ô, trên mặt tôi có mọc hoa à?”, bà chủ yêu kiều hỏi.
Người nọ khen một tiếng: “Ai cũng nói Mỹ Nhân Châu có hiệu quả lưu giữ sắc đẹp, quả nhiên không giả!”
Sắc mặt chị Mai thay đổi, cười nói: “Mỹ Nhân Châu gì chứ, con lợn xấu xí ấy hả, chỗ chúng ta không có món này!”
Người nọ cười he he: “Đừng tưởng trốn tới nơi hẻo lánh này thì người khác không tìm được, Nhất Chi Mai!”
“Anh là ai?”, chị Mai biến sắc.
Ông chủ Vương ngồi bên quầy rượu cũng tò mò nhìn sang hướng này, trên mặt vẫn là nụ cười.
Sư phụ Vinh và Tiểu Dương vén màn, đứng như thần giữ cửa trước phòng bếp.
Khác với Chu Húc, lần này trong tay sư phụ Vinh ngoài cái gáo thì còn cầm theo một thanh dao thái thịt.
Không khí trong tiệm trở nên vô cùng kỳ dị.
Lý Dục Thần lặng lẽ lùi vài bước tới bên cạnh Đinh Hương để bảo vệ cô ấy.
Người nọ lại làm như không thấy những thay đổi trong tiệm, cười ha ha nói.
“Căng thẳng gì chứ, tôi chỉ là một thực khách tới ăn thôi!”
Sau đó gã cầm lấy menu, xem một hồi mới nói: “Bán cho tôi một phần đậu hũ bát trân và một chén cơm tẻ”.
Chị Mai gật đầu với sư phụ Vinh.
Nhìn dáng vẻ người này, rõ ràng là tới vì chị Mai…