“Các người… các người muốn làm gì?”
Mười mấy gã đàn ông xăm trổ cởi trần đang bao vây anh ta, nét mặt của ai cũng vô cùng hung hăng.
Đám người tách ra, Hoàng Tam đang hút một điếu thuốc, tàn thuốc lóe lên rồi lại tắt, chiếu sáng gương mặt dữ tợn của anh ta.
“Đừng đến đây, nếu như còn đến gần thì tôi sẽ báo cảnh sát”, Chu Húc nói.
Chát!
Chu Húc bị tát một cái thật mạnh.
“Báo cảnh sát hả?”, Hoàng Tam túm tóc Chu Húc đập vào tường mấy cái: “Báo đi!”
Gương mặt Chu Húc ướt sũng, không biết là do nước trên tường hay là do máu của chính mình.
“Các người, các người muốn tiền phải không? Tôi đưa các người tiền”.
Chu Húc lấy ví ra.
“Có tiền là hay lắm sao?”, Hoàng Tam lại nắm tóc Chu Húc đập mạnh vào tường: “Tao ghét nhất là kẻ có tiền khoác lác trước mặt tao”.
Đầu Chu Húc ong ong.
Cơn đau đớn khiến cho anh ta không thể chống cự, cũng không còn chút tôn nghiêm nào.
Anh ta bắt đầu cầu xin tha thứ.
“Tôi xin các người hãy tha cho tôi… tôi là bạn của cậu Trương của tập đoàn Vĩnh Thanh”.
“Cậu Trương? Tao còn là Trương thiên sư đó!”
Hoàng Tam đá một cước vào bụng Chu Húc.
Chu Húc ngồi xổm xuống ôm bụng vì đau đớn.
Hoàng Tam vung tay lên, thuộc hạ của anh ta cũng tràn lên, đánh Chu Húc tơi bời.
Tiếng thét gào thê thảm của Chu Húc từ trong ngõ vọng ra.
“Được rồi”.
Hoàng Tam ra lệnh.
Đám đông rút lui, chỉ còn lại Chu Húc mặt mũi bầm dập nằm bên vệ đường.
“Nếu như sau này mày còn dám quấy rối cô Đinh Hương thì tao sẽ thiến mày rồi quăng thứ đó cho chó ăn! Người phụ nữ của đại ca tao mà mày cũng dám đụng vào, đúng là chán sống!”
Hoàng Tam hung hăng phun một ngụm nước miếng vào mặt Chu Húc.
Tiếng bước chân đi xa.
“Đại ca? Từ khi nào Đinh Hương lại trở thành người phụ nữ của đại ca bọn chúng chứ?”
Trong lòng Chu Húc tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng.
…
Mã Sơn gọi điện bảo Lý Dục Thần đến quán bar Lam Sơn vì chị Na có chuyện muốn hỏi anh.
Lý Dục Thần đưa Đinh Hương về nhà rồi đi đến quán bar.
Bây giờ Mã Sơn đã là quản lý cấp cao của quán bar Lam Sơn, còn có văn phòng riêng.
Mã Sơn dẫn Lý Dục Thần vào văn phòng, nói: “Lát nữa chị Na sẽ tới, em ngồi xuống trước đi”.
Lý Dục Thần hỏi anh ta: “Đã tìm được nhà chưa?”
Mã Sơn nói: “Sao nhanh vậy được chứ? Yêu cầu của em hơi cao, cần sân rộng, cần riêng tư, mấy yêu cầu này chỉ có khu nhà giàu mới đáp ứng được. Nhưng nhà ở khu nhà giàu chỉ dễ mua chứ không dễ thuê. Có điều hôm nay anh cũng tìm được một căn nhà không tồi, đáp ứng yêu cầu về mọi mặt, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà ngôi nhà đó hơi tà môn”.
“Tà môn như thế nào?”
Mã Sơn gãi đầu nói: “Anh cũng không biết nữa, dù sao vừa vào nhà liền cảm thấy trong nhà rất lạnh. Thời tiết rất nóng, trong nhà đón nắng, lại thông gió tốt nhưng bên trong lại lạnh. Người môi giới dẫn anh đi xem nhà cứ ấp úng, hỏi cái gì cũng không biết, cho nên anh liền biết căn nhà đó có vấn đề. Sau đó anh mới hù dọa một chút thì người đó mới chịu nói thật rằng trong căn nhà đó từng có người chết, hơn nữa không chỉ có một người”.
“Ồ?”, Lý Dục Thần cau mày: “Người chết như thế nào?”
“Cụ thể thế nào thì anh cũng không rõ, nhưng trong nhà đã lâu không có người ở, đã đổi bao nhiêu người môi giới cũng không bán được”.
“Chủ cho thuê nhà đang ở đâu?”
“Hình như đang ở nước ngoài”.
Lúc này, cửa văn phòng mở ra, Chu Na từ bên ngoài đi vào.
“Sao, 2 người muốn thuê một ngôi nhà sao?”
“Đúng vậy, em muốn thuê một căn biệt thự có sân lớn và riêng tư, chị Na có căn nào để giới thiệu không?”, Mã Sơn hỏi.
“Để tôi giúp 2 người hỏi thăm”, Chu Na nói.
Biết Chu Na có mối quan hệ rộng rãi, Lý Dục Thần nói: “Vậy cảm ơn chị Na trước”.
Chu Na cười nói: “Sao cậu lại khách sáo với tôi thế? Dục Thần, cầu có còn nhớ Hồng Thiên Thành, người đã bị cậu đánh bại trong quán bar lần trước không?”
“Vẫn còn nhớ, chưởng môn nam phái Thái Cực thành phố Hòa”, Lý Dục Thần nói.
Chu Na nói: “Chú Minh nhờ tôi nhắc nhở cậu rằng sư phụ của ông ta đã tới, cậu phải cẩn thận một chút”.
Lý Dục Thần nghĩ đến Vương Tông Sinh mà anh đã gặp trong quán cơm ngày hôm nay.
Xem ra chính là kẻ đó.
“Chú Minh nói rằng người đến là một cao thủ thật sự, nam phái Thái Cực cùng nhà họ Phùng có quan hệ sâu xa cho nên ông ta không tiện nhúng tay vào, ông ta bảo tôi hỏi cậu…”, Chu Na thận trọng nói: “Cậu có muốn tránh đi không?”
Lý Dục Thần cười nói: “Không cần”.
Lâm Thượng Nghĩa đi trên con đường rợp bóng cây trong biệt thự, cảm thấy rất sảng khoái.
“Thiền Minh, tôi cảm thấy giống như mình đã trẻ lại”.
Lâm Thiền Minh đang đi bên cạnh ông cụ, nói: “Chúc mừng ông chủ đã bình phục, nhà họ Lâm còn có thể phát triển thêm trăm năm nữa”.
Lâm Thượng Nghĩa lắc đầu cười nói: “Với đám con cháu không có bản lĩnh của tôi thì có thể duy trì sản nghiệp của gia đình đến mức này đã là không tệ rồi. Thu Thanh quá mức trung hậu, chỉ có thể gìn giữ cái đã có. Vốn dĩ còn trông cậy vào Thiếu Bình từ Đông Doanh trở về để tiếp quản sản nghiệp, nhưng bây giờ Lai Phong đã bị trục xuất …”
Khi ông cụ nói tới đây thì đột nhiên lại cảm thấy buồn bã.
Lâm Thiền Minh nói: “Lâm Lai Phong tự làm tự chịu, ông chủ còn chưa nói đến gia pháp đã là nhân nhượng lắm rồi, không cần tự trách mình. Về phần người nối nghiệp, đứa trẻ Lâm Vân này cũng không tệ”.
Lâm Thượng Nghĩa gật đầu, đột nhiên hỏi: “Cậu nói xem, những gì trước đó Tiểu Vân nói có đáng tin hay không?”
Lâm Thiền Minh lắc đầu nói: “Tôi biết Bạch Hổ đường của nhà họ Triệu. Tiểu Vân nói Lý Dục Thần đã tự mình đánh bại toàn bộ Bạch Hổ đường, tôi không tin điều đó, trừ khi cậu ta đã đạt đến cảnh giới cao thủ hóa kình”.
“Mấy danh từ mà cậu nói tôi nghe cũng không hiểu, nhưng bọn họ thật sự đã ra khỏi nhà họ Triệu một cách an toàn. Điều này phải giải thích thế nào chứ?”
“Nhà họ Triệu đã mời về một pháp sư sử dụng tà thuật, Lý Dục Thần có thể phá tà thuật thì chắc là cũng có một chút đạo hạnh. Tôi nghĩ bọn họ có thể bình an trở về chắc là do đã dùng mưu kế đặc biệt gì đó”.
“Hừm…”, Lâm Thượng Nghĩa đột nhiên tự giễu cười một tiếng: “Nói đến cũng lạ, cái mạng này của tôi đã được nhà họ Lý cứu tận 2 lần. Có lẽ đúng là vận mệnh của tôi phải xem nhà họ Lý là quý nhân”.
“Vậy tại sao sư phụ không muốn gả Mộng Đình cho hắn?” Lâm Chấn Minh khó hiểu hỏi.
“Vậy tại sao ông chủ lại không muốn gả Mộng Đình cho cậu ta?”, Lâm Thượng Nghĩa nói: “Cậu ta không muốn ở rể, với thân phận của cậu ta bây giờ thì làm sao tôi gả Mộng Đình cho cậu ta được? Hơn nữa, đứa trẻ này còn quá ngông cuồng, cần phải rèn luyện thêm. Bây giờ nếu như muốn khôi phục lại nhà họ Lý năm xưa thực sự không dễ dàng”.
Hai người đi tới một đình nghỉ mắt, trên bãi đất trống bên ngoài gian đình có một con bù nhìn được dựng lên.
Đây là con bù nhìn được Lâm Vân cõng từ nhà họ Triệu về.
Mọi người trong nhà đều đề nghị đốt nó đi, nhưng Lâm Thượng Nghĩa không chịu.
Ông cụ muốn để thứ này ở đây để cảnh tỉnh chính mình.
Còn bù nhìn này cũng giống như một lần chết đi của ông cụ.
Tiếng bước chân truyền đến, Lâm Thu Thanh vội vàng đi tới.
“Bố, chú hai”, Lâm Thu Thanh cung kính nói.
“Có chuyện gì vậy?”
“Bố, có người của nhà họ Viên tới, bọn họ nói là tới cầu hôn”.
Lâm Thượng Nghĩa gật đầu nói: “Chuyện này bố biết, cũng đã đọc tài liệu. Có một số chuyện không phải lỗi của con, chỉ là không may mắn mà thôi. Nhưng con là gia chủ, cho nên con vẫn phải tìm cách, không được buông xuôi. Gia tộc ta là một con thuyền lớn mà con là thuyền trưởng, gió êm sóng lặng dong buồm đi xa cũng không có ý nghĩa gì, chỉ có trong bão tố mà vẫn có thể thuận buồm xuôi gió thì mới chứng minh được bản lĩnh của mình”.