“Chị Na rộng rãi thật đấy!”, Lưu Hồng Vũ giơ ngón cái lẽn với Châu Na: “Nhưng mà ấy, Lưu Hồng Vũ tôi đảy bướng bính lắm, chỉ thích cỏ bé này thôi, không làm thịt cô ta được thì tỏi cũng ăn không ngon, ngú không yẽn. Chị Na, cô dạy tôi với, tôi phải làm sao đây?”
‘Tổng giám đốc muốn sao?”
Lưu Hồng Vũ nhìn Châu Na không chút kiêng dè: ‘Tôi vần giữ câu nói ấy, nếu cò đồng ý thay cô ta, tôi nhất định sẽ hài lòng”.
“Nếu tôi nói không thì sao?”, Châu Na thu lại nụ cười, lạnh lùng hỏi.
Lưu Hồng Vũ cười hề hề: “Còn một cách khác nữa, chuyến cổ phần quán bar của cô cho tôi, quán này đế tôi kinh doanh, tất nhiên tôi sẽ cho cò một cái giá tốt”.
Châu Na ngấn ra, sau đó lặp tức cười khanh khách.
Nụ cười này của chị ta tựa nhành hoa rung rinh trước gió, khiến những người đàn ông xung quanh nhìn thấy đều rung động.
‘Thì ra tống giám đốc Lưu đế mẳt đến cái quán nhỏ này cúa tòi. Được, tôi không có ý kiến. Nhưng tống giám đốc Lưu ông đây cũng biết, quán bar này không phải của một mình tôi. Thế này đi, đế tỏi gọi điện cho chú Minh, nếu chú ấy đồng ý, tỏi sẽ không có vấn đề”.
Vừa nghe đến chú Minh, mặt Lưu Hồng Vũ đã biến sắc, ông ta cười xoà: “Chị Na, tỏi chí đùa thôi, ha ha ha, thôi được rồi, chuyện hôm nay coi như xong xuôi, chúng ta đi thôi”.
Họ đang định đi.
Thì chợt nghe thấy có người nói từ phía sau lưng: “ông đi được hả?”
Người nói chính là Lý Dục Thân.
Lưu Hồng Vũ quay người lại: “Mày muốn sao?”
“Quỳ xuống dập đầu nhận lỏi, hoặc là đế lại một cái chân”, Lý Dục Thần trả lời.
Lưu Hồng Vũ xoè hai bàn tay ra, nhún vai nhìn Châu Na: “Chị Na, cô thấy đấy, không phải là tôi không nế mặt cô đảu nhé”.
Châu Na khẽ cau mày.
Mã Sơn ở bên cạnh vội nói: “Chị Na, đây là người anh em của em, tên là Lý Dục Thần ạ”.
Châu Na gật đầu: “Hoá ra là anh em của Mã Sơn, được rồi, cậu coi như nế mặt tỏi mà bỏ qua đi”.
Lý Dục Thần lại lạnh lùng hỏi vặn lại: ‘Tại sao tôi phải nế mặt chị?”
Cháu Na sa sầm nét mặt: “Mã Sơn, có chuyện gì với người anh em này của cậu thế?”
Mã Sơn cũng không ngờ Lý Dục Thần sẽ nói như thế: “Dục Thần, bỏ qua chuyện hôm nay đi, em đưa Đinh Hương về trước đi”.
Lý Dục Thần nhướng mày, nhìn châm chằm vào Mã Sơn: “Anh Mã Sơn, hiện tại em còn gọi anh một tiếng anh là vì lúc trước anh từng chiếu cố đến chúng em. Từ nhỏ em đã coi anh là một người đàn ông đội trời đạp đất, là anh hùng. Em nhớ anh từng nói sẽ không bao giờ đế người khác bắt nạtvĐinh Hương. Bây giờ có người bắt nạt Đinh Hương, anh nói xem phải làm sao đảy?”
Không phải Lý Dục Thần muốn ép buộc Mã Sơn, anh chỉ muốn biết Mã Sơn có còn là Mã Sơn của trước kia, có còn đáng đế anh coi như anh em hay không thôi.
Ánh mắt Mã Sơn hơi phức tạp: “Người anh em, không phải do anh sợ, em không hiếu chuyện ớ chổ này đâu”.
Lý Dục Thần không nói lời nào, bồng chốc tiến lẽn vả cái “chát” vào miệng Lưu Hồng Vũ.
Lưu Hồng Vũ không ngờ anh lại ra tay bất ngờ, không hề phòng bị, ngay cả vệ sĩ bên cạnh ông ta cũng ngơ ngác.
“Chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì há, giết nó cho tao!”, Lưu Hồng Vũ ra lệnh.
Mã Sơn biết không còn đường lui nữa, bèn cầm ống thép quơ ngang, hét lớn: “Đế xem ai dám xông lẽn!”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Lưu Hồng Vũ ôm mặt, chỉ vào Châu Na: “Chị Na, cô muốn làm khó dề tôi thật sao?”
Châu Na cũng nhíu chặt mày: “Mã Sơn…”
Mã Sơn đáp: “Chị Na, mấy năm nay chị có ơn với em, chỉ cần em còn sống, sau này em nhất định sẽ báo đáp chị. Em rất xin lôi chị về chuyện ngày hôm nay”.
Dứt lời, anh ta vung ống thép lên đập thắng vào đầu gã đầu trọc xăm mình, làm phát ra một tiếng “cốp”.
Lý Dục Thần mỉm cười gật đầu.
Được lắm, vẫn lè Mã Sơn ấy.
Mã Sơn không sợ trời, không sợ đất, coi trọng nghĩa khí nhất ấy.
Khi Mã Sơn ra tay, Lý Dục Thần cũng hành động.
Anh nhấc chân lẻn đá vào đầu gối Lưu mặt sẹo.
Một tiếng xương gãy giòn giã vang lẽn, chân của Lưu Hồng Vũ đã bị gập ngược lại.
Cùng với tiếng la hét thẻ thảm, Lưu Hồng Vũ ngã xuống đất.
“Tôi đã cho ông cơ hội rồi mà”, Lý Dục Thần lắc đầu.
“Á…”, Lưu Hồng Vũ hét thảm thiết: “Gọi người! Mau gọi người! Gọi hết người tới cho tao, giết chết nỏ! Á…”
“Không thế đế ông ta gọi người tới!”, Cháu Na phản ứng rất nhanh.
Nhân viên báo vệ lập tức đóng cửa lại.
Nhưng Lý Dục Thần lại bảo: “Cứ đế ỏng ta gọi người đi”.
Nghe anh nói cảu này, cuối cùng Trương Nhất Bình cũng có thế khắng định người này là một kẻ điên.
Còn Chu Húc thì chí muốn cắn anh một phát chết tươi luôn.
Đế Lưu mật sẹo đl gọi người, thế chẳng phải là muốn chết à?
Châu Na khoanh hai tay trước ngực nhìn Lý Dục Thần, hỏi: “Cậu có biết Lưu mặt sẹo là ai không? Có bao nhiẻu đàn em không vậy? Đợi ông ta gọi người tới, quán bar của tôi còn kinh doanh được nữa à?”
“Tỏi nhớ lúc còn nhỏ, anh Mã Sơn thường dạy chúng tôi rằng, đánh rắn phái đánh cho chết, đánh người phái đánh cho phục”, Lý Dục Thần nhìn thoáng qua Mã Sơn.
Châu Na ngây người, chị ta đã hiểu được phân nào đó.
Được Lý Dục Thần nói như thế, Mã Sơn cũng bắt đầu hăng hái: “Chị Na, chị yên tâm, chuyện hôm nay là của hai anh em bọn em, chẳc chắn sẽ không làm liên luỵ đến quán bar đâu”.
Châu Na trừng Mã Sơn, cậu nói không liên luỵ là không liên luỵ được à.
Chị ta lập tức ra lệnh: “Đóng cửa, miền phí cho tất cả khách đang ở đây, gửi thêm cho họ một tờ phiếu giảm giá”.
Một nhân viẻn bảo vệ rời đi, bên ngoài nhanh chỏng vang lên tiếng hò hét ầm ĩ, quán bar đột ngột đóng cửa khiến khách hàng đều vô cùng bất mãn.
Ở thành phô Hòa cũng chỉ có chú Minh mới có thế khiến cho loại người như Lưu mặt sẹo chịu ngoan ngoãn.