Bởi vậy, ngồi ngắm cảnh trên mái nhà một lát, cô ấy hít một hơi thật sâu rồi nói: “Anh Dục Thần, chúng ta đi thôi”.
Lý Dục Thần dẫn cô ấy xuống lầu.
Cao Tử Hạng và Vạn Sơn Lâm đang chờ bên ngoài.
Bọn họ vô cùng kính nể Lý Dục Thần, anh không đl bọn họ cũng không dám đi.
“Cậu Lý! Cậu lại cứu tôi một lần nữa, không biết phải tạ ơn cậu thế nào đây”, Cao Tử Hạng nói: “Tôi đại diện cho bản thân mình, cũng đại diện cho thái độ của nhà họ Cao, sau này cậu Lý có gì sai bao thì cứ việc, chúng tôi sẽ dốc hết sức làm theo”.
Lý Dục Thần cười nói: “Lần này là tôi cảm ơn ông mới đúng, là ông giúp tôi chặn đứng tên Tào Tra Lý, cứu đứa em Đinh Hương của tôi”.
“Không sao, đây là việc tôi phải làm”.
Cao Tử Hạng nói xong, Vạn Sơn Lâm cũng bước lên, khom lưng nói: “Cậu Lý, lão Vạn tôi đây cũng đại diện Hồng Môn cảm ơn cậu và đó cũng là lòng tôn kính của bản thân tôi nữa”.
Lý Dục Thân mỉm cười nói: “Tôi nghe nói ở nước ngoài có không ít bô lão của Hồng Môn vẫn luôn hướng về Hoa Hạ, mong ông hỏi thăm bọn họ giúp tôi”.
“Tất nhiên rồi”.
“Chắc là khá đáng tin”, Vạn Sơn Lâm nói: “Người của bọn họ đến tìm anh trai tôi, Vạn Thời Quân, ngỏ ý hy vọng Hồng Môn gia nhập. Bọn họ cam đoan sau khi thống trị Hoa Hạ sẽ để cho Hồng Môn bá chủ giang hồ, làm lũng đoạn thị trường chợ đêm Hoa Hạ. Việc này đã bị anh trai tôi từ chối. Nhưng Hồng Môn không kiên cố như bê tông cốt thép, tuy anh trai của tôi là người cầm đầu nhưng cũng không thể khống chế hết các chi nhánh. Chẳng hạn như Giang Long Huy của chi nhánh Nam Dương không thèm nghe lệnh anh trai tôi. Tôi nghi ngờ rằng Giang Long Huy đã hợp tác với bọn họ, rất có thể Huyền Hàng Môn cũng can thiệp vào đó”.