Là gã ta!
Trong mắt Lý Dục Thần lộ ra chút sát khí.
Chu Lợi Quân chơi bẩn ở trường đấu chó, bị Thái Vĩ Dân chặt một cái tay.
Bây giờ gã ta đang muốn trả thù đây mà.
Chuyện này có liên quan trực tiếp đến Lý Dục Thần, Chu Lợi Quân muốn trả thù, chỉ sợ sẽ không chỉ tìm mỗi mình Thái Vĩ Dân.
Từ khi thông báo treo thưởng giang hồ để trả thù ở nhà họ Viên, chắc chắn gã ta đã có chuẩn bị từ trước rồi.
Anh lập tức gọi điện cho Đinh Hương, biết được cô ấy đang ở quán Giang Hồ mới yên lòng.
Anh bảo chị Mai tạm dừng kinh doanh, sau đó dẫn Đinh Hương đến Ngô Đồng Cư.
Sau đó lại gọi cho Lâm Vân, bảo cậu ta đến nhà họ Lâm đón Lâm Mộng Đình đến Ngô Đồng Cư.
Chu Lợi Quân muốn trả thù Lý Dục Thần, rất có thể sẽ ra tay với người bên cạnh anh.
Ngô Đồng Cư có trận pháp do anh bố trí, lại cộng thêm Bạch Kinh Kinh, người bình thường không xông vào được.
Hơn nữa còn có ba người chị Mai qua đó sẽ càng thêm an toàn.
Lý Dục Thần vừa mới sắp xếp xong, Mã Sơn đã cầm cao đoạn tục trở về.
Lý Dục Thần dùng chân khí đả thông cánh tay cụt bị tắc nghẽn huyết mạch, sau đó bôi cao đoạn tục lên phần bị gãy, nối phần tay cụt vào cánh tay Thái Vĩ Dân lần nữa.
Mặc dù đám người trong phòng giải phẫu không tin, nhưng vẫn nín thở tập trung nhìn, ai cũng không dám thở mạnh.
Lý Dục Thần đỡ lấy cánh tay của Thái Vĩ Dân, không ngừng vuốt ve xoa nắn làn da chỗ vừa nối lại.
Trong lúc đó thỉnh thoảng anh lại điểm lên mấy huyệt vị trên người Thái Vĩ Dân.
Cứ như vậy kéo dài khoảng nửa giờ, Lý Dục Thần mới buông tay Thái Vĩ Dân ra.
Mọi người thấy cánh tay Thái Vĩ Dân đã hoàn toàn được nối liền, thậm chí không nhìn thấy một vết sẹo nào cả.
Toàn bộ phòng giải phẫu lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt của mọi người từ kinh ngạc biến thành hoảng sợ.
Chuyện này không chỉ lật đổ kiến thức y học mà thậm chí còn lật đổ thế giới quan của bọn họ.
“Được rồi, thử cử động xem”, Lý Dục Thần nói.
Thái Vĩ Dân ngồi dậy khỏi bàn giải phẫu, không thể tin nhìn cánh tay phải của mình đã phục hồi như ban đầu.
Gã ta nhẹ nhàng cử động bả vai, sau đó nâng cánh tay lên.
Gã ta nhìn bàn tay của mình, năm ngón tay linh hoạt nắm mở theo đại não điều khiển, Thái Vĩ Dân cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Gã ta đã từng cho rằng mình đã mất đi cánh tay này vĩnh viễn.
“Vừa mới nối liền, mấy ngày nay phải cẩn thận một chút, không thể hoạt động kịch liệt”, Lý Dục Thần dặn dò.
Thái Vĩ Dân khẽ gật đầu, đi xuống khỏi bàn giải phẫu, cúi người thật sâu nói: “Cậu Lý, tôi không biết nên cảm ơn cậu như thế nào, từ nay về sau, cái mạng của tôi chính là của cậu”.
Lý Dục Thần đỡ gã ta dậy, nói: “Chúng ta đã sớm là người một nhà, không phải sao?”
Thái Vĩ Dân vô cùng cảm động, đây là lần đầu tiên Lý Dục Thần tự mình mở miệng thừa nhận gã ta là người một nhà.
Lý Dục Thần vỗ vỗ bờ vai gã ta: “Được rồi, trở về đi. Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ báo thù cho anh. Chu Lợi Quân chết chắc rồi!”
Bọn họ lái xe đến một nông trường phía đông thành phố Cô, người của nhà họ Thẩm đã chờ trước ở đó để đón bọn họ rồi.