Lâm Mộng Đình vốn đang bình tĩnh, nhưng vừa nghe tới “chồng chưa cưới khố rách áo ôm” thò trên mặt lập tức phủ sương lạnh.
“Hừ, tôi muốn nhìn xem con trai Mãnh Hổ Giang Đông thì có gì đặc biệt hơn người! Đừng để cha là mãnh hổ, con lại là bao cỏ!”
Lý Dục Thần và Đinh Hương cùng đến câu lạc bộ Hồ Tân, nhưng lại bị lễ tân ngăn cản.
Lý Dục Thần nói mình là sinh viên Nam Giang, tới tham gia buổi tiệc chào đón tân sinh viên.
Lễ tân quan sát bọn họ vài lần, trông cũng giống sinh viên, bèn nói: “Hai người có thiệp mời không?”
Lý Dục Thần không ngờ tham dự buổi tiệc chào đón sinh viên mới còn phải có thiệp mời, bèn nói: “Không có”.
“Thế thì ngại quá, không có thiệp thì tôi không thể cho hai người vào được. Hoặc là hai người có thể gọi cho ai đó bên trong, nhờ người ta ra đón”, lễ tân nói.
Lý Dục Thần lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Lâm Mộng Đình.
Đúng lúc này, bên trong có hai thanh niên vừa nói vừa cười đi ra.
Nữ nói: “Lâm Mộng Đình đó đúng là nực cười, nghĩ mình là ai mà mặt mũi của cậu Từ Giang Đông cũng không chịu nể”.
Nam nói: “Cô ta còn tưởng mình là cô cả đấy, nhà họ Lâm ngày xưa mạnh thật đấy, nhưng giờ thì sao, đắc tội với nhà họ Viên thì sẽ sụp đổ ngay thôi. Để tôi xem sau này cô ta có thể dùng cái gì để hống hách nữa!”
Cô gái kia cười duyên nói: “Ngày xưa anh theo đuổi cô ta bị từ chối, nên mới mong nhà họ Lâm mau phá sản để anh tranh thủ luồng lách vào chứ gì?”
Nam cười hà hà, nói: “Được rồi, chúng ta đi nhanh lên, không thì lỡ mất trò hay đấy!”
Hai người vội vàng đi ra ngoài.
Ngoài cửa là một chiếc xế hộp đắt tiền, cửa xe mở ra, một thanh niên bước xuống.
“Cậu Hướng, sao giờ cậu mới tới vậy, thiếu mỗi mình cậu thôi đấy”, một nam một nữ ra cửa chào đón.
Cù Hạo Dân cũng mỉa mai nói: “Muốn chen chân vào giới thượng lưu thì phải có thực lực. Kiếp sau đầu thai lại đi nha!”